Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 79 : Hôn sự đột biến

Ngày đăng: 00:42 19/04/20


Rắn rết thứ nữ



Tác giả: Cố Nam Yên



Edit: Khuynh Vũ



" Nhất bái thiên địa ~ "



Thanh âm người chủ trì vang lên, Ngũ Thanh Thanh và An Nguyệt Hằng cùng nhau xoay người, bắt đầu quỳ lạy hướng cửa giữa.



Mọi người im tiếng, nhìn động tác của đôi bích nhân này, trong lòng không khỏi sinh ra không ít cảm khái, từ hôm nay quyền thế của vị Nhiếp Chính Vương này sợ là không còn ai có thể rung chuyển được nữa, cho đến khi hai người chậm rãi quỳ xuống dập đầu, mọi người mới lại phát ra tiếng ồn ào, có hét lớn, có vỗ tay, cơ hồ truyền khắp mỗi một nơi hẻo lánh của Vương phủ, cực kì náo nhiệt.



Người chủ trì lại khoát tay chặn lại, mọi người lần nữa im lặng:



" Nhị bái cao đường ~."



Mộc Tịch Bắc nhìn hai người chậm rãi xoay người, chuẩn bị quỳ lạy mẫu thân An Nguyệt Hằng, trong lòng không khỏi cười lạnh, lại mang theo ý cười vui vẻ, khiến cho người ta không phát hiện ra một chút manh mối.



Ngoài cửa sổ mặt trời phá lệ sáng chói, thời gian dường như ngừng lại trong chớp mắt này, nghê thường đỏ chót, tựa như ảo mộng, là không chân thật như vậy, bên trên bàn trưng bày nến đỏ cũng không thắp lửa, bao quanh Kim Long Ngọc Phượng. Lấp lánh kim quang.



Mộc Tịch Bắc quay đầu, lại cẩn thận quan sát, trong mắt mang theo một tia hâm mộ, vì sao những đồ vật tốt đẹp này lại không thuộc về mình? Có điều không quan hệ, mặc dù không thuộc về mình, nhưng nó cũng không thuộc về người khác thì tốt rồi.



Bên trên cửa sổ dán giấy màu đỏ cắt hoa phức tạp, phía trên rải kim phấn, vừa nhìn liền biết là mời sư phụ khéo tay đặc biệt cắt ra, bình sứ Nhữ Diêu trong phòng đều đổi thành hai màu đỏ vàng giao nhau, chuôi đáy màu đỏ, viên văn cát tường sáng vàng, tôn nhau lên thành ý vui, màn lụa trong phòng cũng đều là một màu hồng mai, tô điểm rèm châu thủy tinh xinh đẹp, đẹp mắt cực kỳ.



Bốn phía góc tường, đều bày biện một chậu cây san hô mã não cao hơn nửa người, từng khối mã não tinh xảo treo lủng lẳng như dây chuyền, kết thành một cành cây, đáng yêu mê người, mã não mơ hồ chiết xạ quang mang, khiến người chói mắt.



An Nguyệt Hằng dắt Ngũ Thanh Thanh cùng nhau dập đầu quỳ lạy An phu nhân, mọi người lại tiếp tục vỗ tay.



Tươi cười trên môi Mộc Tịch Bắc càng ngày càng sáng lạn, xem ra, hai người chỉ kém phu thê giao bái nữa thì đã chính thức kết thành vợ chồng.



" Phu thê giao..."



Lời của người chủ trì còn chưa rơi xuống, bên ngoài lại đột nhiên xông vào mấy tên thái giám, một tay giơ thánh chỉ cao giọng nói:



" Thánh chỉ đến ~"



Tiếng nói lanh lảnh của Thái giám lập tức át đi tiếng của người chủ trì, mọi người liền cùng nhau chuyển ánh mắt qua, mang theo vẻ mặt khó hiểu, nhìn về phía mấy vị khách không mời mà đến đột nhiên xông tới này.



" Thánh chỉ đến, Nhiếp Chính Vương An Nguyệt Hằng tiếp chỉ ~"



Thái giám kia nhìn thoáng qua mọi người rồi dắt cuống họng mở miệng nói.



Không chỉ An Nguyệt Hằng, mọi người ở trong nội đường cũng đều quỳ xuống, chờ thái giám tuyên đọc thánh chỉ.



Tuy An Nguyệt Hằng quỳ, nhưng tay phải rất nhanh nắm thành quyền, hơi ngẩng đầu lên, cơ bắp trên khóe miệng rõ ràng giật giật khó nhìn thấy.



Mộc Tịch Bắc rõ ràng trông thấy trong mắt An Nguyệt Hằng chợt lóe lên vẻ không vui, Mộc Tịch Bắc hiểu được, An Nguyệt Hằng dường như đã phát hiện ra, Hoàng đế nhất định sẽ nghĩ biện pháp gây trở ngại cho buổi hôn lễ này.



Từ đầu đến cuối hữu duyên, hai người đích xác có ăn ý. Giống như kiếp trước, căn bản không cần thiên ngôn vạn ngữ, đơn giản một mệnh lệnh, một ánh mắt, Mộc Tịch Bắc liền có thể hiểu được ý tứ của hắn. Nhưng hai người lại chưa từng thổ lộ tình cảm, rốt cục đi tới ngã ba, đường ai nấy đi, càng lúc càng xa.



Trong lòng mỗi người ở đây đều đang cẩn thận phỏng đoán, hai người đã sắp phu thê giao bái, chính thức kết làm vợ chồng, nhưng thánh chỉ này lại không sai lệch, vừa vặn tới vào lúc này? Tuy nói thánh ý khó dò, nhưng kỳ quái trong đó, người sáng suốt đều có thể nhìn ra bảy tám phần.



Xem ra Hoàng đế bệ hạ, là muốn tới tìm Nhiếp Chính Vương đại nhân gây phiền toái, đạo thánh chỉ này, xem như lên tiếng chào hỏi. Kế tiếp mới bắt đầu vào cao trào.



Người ở chỗ này cũng bắt đầu tính toán trong lòng, nhưng rốt cuộc trong lòng nghĩ như thế nào, lại không có ai dám biểu lộ thanh sắc.



Đạo lý này cũng đơn giản thôi, kẻ thông minh nghĩ đến ngàn điều tất vẫn có điều sơ suất, người ở chỗ này đều là tâm tư nhanh nhẹn lại quanh quẩn ở quan trường không biết bao nhiêu năm sao còn có thể để lộ tâm tư, cho nên, bọn hắn so với ai khác đều phải cẩn thận, sợ hãi sẽ bị mất đi thành tựu mà mấy chục năm gian khổ phấn đấu đổi thành.



Chỉ là vì, thánh chỉ còn chưa tuyên đọc, vạn nhất hoàng đế Bệ hạ không phải muốn vạch mặt mà chỉ muốn đến chúc mừng, vậy suy đoán của mình chẳng phải rơi vào khoảng không? Tuy rằng chưa nói ra miệng, nhưng An Nguyệt Hằng và những thái giám tuyên đọc thánh chỉ cũng không phải đồ đần, một cái nhăn mày một nụ cười chau mày của mình, đều có thể rơi vào trong mắt của bọn hắn, ánh mắt độc ác của những người này, cũng không phải là nói đùa.



Cho nên, người ở chỗ này lại càng cúi thấp đầu, trong lòng có quỷ, cũng không muốn bị người nhìn thấy. Cho dù là một động tác bé nhỏ.



Mỗi người cơ hồ đều là hai loại ý nghĩ, chỉ là thiên về trình độ khác biệt, bởi vì bọn hắn thật sự nghĩ không ra ngoại trừ việc này thì còn có thể có khả năng gì khác nữa, trong lúc nhất thời có người một bộ dạng xem kịch vui, muốn nhìn xem Hoàng đế rốt cục sẽ làm thế nào? Chẳng lẽ thật sự không sợ đối đầu với An Nguyệt Hằng? Có người thì cảm thấy mặt mũi An Nguyệt Hằng thật là ghê gớm, ngay cả Hoàng Thượng đều tự mình phái người đưa hạ lễ tới, đủ để thấy, cho dù Hoàng đế không chào đón An Nguyệt Hằng, nhưng cũng ngại quyền thế của hắn nên không thể không làm đủ mặt mũi bên ngoài.



Mộc Tịch Bắc cũng quỳ trên mặt đất, ẩn nấp ở bên trong vô số oanh oanh yến yến, một thân y phục màu vàng nhạt cũng không chói mắt, lúc này mí mắt nàng cụp xuống, bởi vì đón ánh nắng, lông mi thật dài tạo ra một bóng râm, khóe miệng lại mỉm cười, xem ra, tân nương là muốn đổi người rồi~



" Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, Bắc Bang Công chúa, thông minh mẫn tuệ, thân phó Tây La, ý muốn hòa thân, trẫm lập tức giúp người hoàn thành ước nguyện, ban thưởng Bắc Bang Công chúa làm Nhiếp Chính vương phi, mong Nhiếp Chính vương không phụ Bắc Bang nhờ vả, khuynh tâm đối đãi, ngoài ra ban thưởng Nhiếp Chính Vương phi phong hào là Mẫn, tùy ý thành hôn. Khâm thử ~ "



Thái giám đọc thánh chỉ xong, trên mặt cũng có chút quỷ dị.



Hôm nay Nhiếp Chính Vương phủ vừa nhìn liền biết là đang tiến hành đại hôn, nhưng Hoàng Thượng cũng dám ban ra một đạo như thế, không chỉ khiến cho An Nguyệt Hằng mất hết thể diện, mà càng khiến cho Ngũ gia mất hết mặt mũi, đây là muốn đặt Ngũ Thanh Thanh ở chỗ nào a? Hoàng đế chẳng lẽ không sợ An Nguyệt Hằng và Ngũ Thanh Thanh bắt tay trả thù?



Mọi người phía dưới trong lúc nhất thời tâm tư quỷ dị, đều chưa kịp phản ứng, ý của hoàng đế là muốn đem vị công chúa tôn quý đến từ Bắc Bang ban cho An Nguyệt Hằng làm chính phi sao? Vậy buổi hôn lễ đã trù tính thật lâu của An Nguyệt Hằng và Ngũ Thanh Thanh chẳng phải sẽ thành một màn trò cười kinh thiên.



Trong lòng của mỗi người đều có không ít kinh nghi ( kinh ngạc nghi hoặc), nhưng cũng không nói gì, An Nguyệt Hằng còn chưa tiếp chỉ, mọi người cũng không có ai dám ngẩng đầu nhìn quanh, nhưng cũng hiểu được kết quả này dường như đã không còn cách nào thay đổi, từ lúc thánh chỉ đến đã trở thành định số.



Bàn tay Ngũ Thanh Thanh có chút run run rẩy, nắm chặt giá y đỏ thẫm của mình, Đông Châu trên đầu cũng mơ hồ đung đưa, sự tình dường như thoát ly khỏi khống chế, Bắc Bang công chúa này cũng dám quấy nhiễu hôn sự của mình!



Khéo miệng Mộc Tịch Bắc nhếch lên một nụ cười, mặc kệ An Nguyệt Hằng quyền thế ngập trời ra sao, hắn đến cùng còn chưa phải Hoàng đế, Hoàng đế không có bất kỳ điềm báo trước nào liền đánh cho An Nguyệt Hằng trở tay không kịp, trước đó không hề để cho hắn biết được một chút tin tức, cho nên, An Nguyệt Hằng vốn không có chuẩn bị, đạo thánh chỉ này là tiếp cũng phải tiếp, không tiếp cũng phải tiếp, nếu không chỉ cần tội danh công khai kháng chỉ cũng đủ để cho hắn uống một bình.



Mà cái càng quan trọng hơn so với thánh chỉ là người được ban hôn cũng không phải tùy tiện là một nữ tử thế gia, mà là Bắc Bang công chúa một Đại quốc, nếu An Nguyệt Hằng công khai cự tuyệt, chính là hung hăng đánh Bắc Bang một bạt tai, Bắc Bang cường thịnh, lại binh hùng tướng mạnh, nếu như An Nguyệt Hằng cự tuyệt Bắc Bang công chúa, chính là đắc tội Bắc Bang, chính là địch với Bắc Bang.
Ngũ Thanh Thanh cứ như vậy đứng ở trước hỉ đường, không chịu rời đi, mẫu thân An Nguyệt Hằng trong lúc nhất thời cũng không kịp phản ứng, vừa mới nói muốn cưới Ngũ Thanh Thanh xong, sao đột nhiên lại thay đổi chứ? Chẳng qua An mẫu vẫn thông minh không có mở miệng, cho dù bà rất thích đứa bé Ngũ Thanh Thanh này, nhưng loại chuyện liên quan đến lợi ích phía sau này mình vẫn không nên xen vào thì tốt hơn.



Hai tên người hầu đi lên phía trước, muốn đưa Ngũ Thanh Thanh đi xuống, nhưng Bắc Bang công chúa lại giống như sợ chỉ đoạt vị hôn phu của người ta vẫn chưa đủ, lập tức mở miệng nói:



" Chậm đã."



Mộc Tịch Bắc không khỏi vui vẻ, nàng biết Bắc Bang công chúa này cũng không phải đèn đã cạn dầu, chờ vị công chúa này thành chính phi của An Nguyệt Hằng, sợ rằng Ngũ Thanh Thanh sẽ không còn sống những ngày dễ chịu nữa rồi!



Ánh mắt mọi người lại tập trung ở trên người vị công chúa cường hãn này, không biết nàng lại muốn làm gì.



Bắc Bang công chúa mang giày nhỏ màu đỏ tinh xảo đi đến trước mặt Ngũ Thanh Thanh, dây tua trên mặt cũng lay động theo bước chân của nàng.



" Bản công chúa nhớ rõ, ngoại trừ chính phi, những người khác là không thể mặc màu đỏ thẫm, nhưng nay vừa xem, lại không phải như thế, chẳng lẽ quy củ Tây La các ngươi đã thay đổi rồi?"



Bắc Bang công chúa vóc người hơi cao một chút, cũng không phải là loại nữ tử mềm mại động lòng người như Ngũ Thanh Thanh, cho nên khi đứng ở trước mặt Ngũ Thanh Thanh, có cảm giác từ trên cao nhìn xuống.



Trong lòng mọi người giật mình, vị Bắc Bang công chúa này có phải hơi khinh người quá đáng rồi không? Nhưng người ta là Bắc Bang công chúa, cũng không có ai tự dưng đi tìm xúi quẩy, đừng nên chọc giận Bắc Bang, nếu không Bắc Bang trong cơn tức giận xuất binh đánh Tây La, vậy mình nhất định sẽ trở thành tội nhân thiên cổ.



Chẳng qua mọi người thấy vị công chúa này ngang ngược càn rỡ như vậy, không khỏi cảm thấy bi thảm cho tương lai của Ngũ Thanh Thanh, ở trong mắt mọi người, Ngũ Thanh Thanh thuần khiết phảng phất như một đóa bạch liên không nhiễm bụi trần, xưa nay vốn có thanh danh lương thiện, làm sao là đối thủ của Bắc Bang công chúa vừa hung hãn, lại có bối cảnh cường đại này.



Mọi người tựa như thấy được cảnh tượng Ngũ Thanh Thanh sau này sẽ bị lấn ép thê thảm, không khỏi mang theo mấy phần đồng tình, nữ tử Ngũ gia đưa tới nhà ai đi nữa cũng được bảo vệ che chở, Ngũ Thất tiểu thư này lại là người nổi bật bên trong bản gia Ngũ gia, trách chỉ có thể trách thời vận không tốt.



An Nguyệt Hằng không mở miệng, lúc này hắn chỉ có thể thờ ơ lạnh nhạt, quyết không thể phụ hoạ bình ổṇ, như vậy sẽ chỉ thêm tích tụ tức giận của Ngũ gia đối với mình, nhưng Bắc Bang công chúa vừa mới đến, cũng không thể tổn hại mặt mũi của nàng, nếu không, sự tình sẽ chỉ càng ngày càng khó xử lý.



Giờ phút này, An Nguyệt Hằng dường như nhìn thấu được tranh đấu sau này giữa Ngũ Thanh Thanh và Bắc Bang công chúa ở trong phủ, có điều hắn thấy, tính tình Ngũ Thanh Thanh dịu dàng ngoan ngoãn, chỉ cần dỗ dành nhiều một chút, lại ngăn chặn Bắc Bang công chúa, quả quyết là không có vấn đề lớn lao gì.



" Kính xin Ngũ Trắc Phi cởi hỉ phục trên người ra, trả lại cho Bản công chúa, đúng lúc hôm nay Bản công chúa đại hôn mà còn chưa có hỉ phục, cho nên nếu như đầu óc Ngũ Trắc Phi không có vấn đề, hẳn là hiểu được ý tứ của bản công chúa đi? "



Bắc Bang công chúa hùng hổ dọa người.



Sắc mặt Ngũ Thanh Thanh càng ngày càng khó coi, nhìn mọi người ở xung quanh, chỉ cảm thấy đời này mình khổ tâm tạo dựng hình tượng tất cả đều bị hủy ở nơi này, đáy lòng âm thầm thề, bất luận ra sao cũng sẽ không bỏ qua vị Bắc Bang công chúa ghê tởm này.



Ngũ Thanh Thanh cúi thấp đầu xuống, yên lặng đi đến hậu đường, dường như là muốn cởi hỉ phục đỏ thẫm này ra, nhưng Bắc Bang công chúa lại gọi lại:



" Trắc Phi nương nương nghĩ muốn đi đâu? Bản công chúa cũng không phải làm khó ngươi, trực tiếp cởi quần áo trên người ra là được rồi."



Mọi người không khỏi lại sững sờ, Bắc Bang công chúa lại muốn Ngũ Thanh Thanh ngay tại hỉ đường cởi hỉ phục xuống? Ở ngay trước mặt mọi người, nếu Ngũ Thanh Thanh thật sự làm như thế, sợ là từ nay về sau cũng không còn cách nào ngẩng đầu lên làm người rồi!



An Nguyệt Hằng cũng nhíu mày, Bắc Bang công chúa này dường như hơi quá mức rồi, đang muốn mở miệng, gia chủ Ngũ gia lại đoạt trước:



" Vừa rồi thấy công chúa biết được tập tục kết hôn của Tây La ta, vốn cho rằng đã hiểu rất rõ văn hóa Tây La ta, nhưng hôm nay công chúa lại muốn một nữ tử ở trước mặt mọi người cởi áo nới dây lưng, mới biết được thì ra là Ngũ mỗ ta nhìn lầm người, thấy công chúa yêu cầu như thế, hẳn là không hiểu quy củ của Tây La ta, nhưng sau này công chúa sẽ phải sinh hoạt ở Tây La, theo ta thấy, vẫn nên mời người đến dạy một chút quy củ Tây La cho công chúa đi, nếu không, đến một ngày nào đó, công chúa ở trước mặt người ngoài không chút do dự cởi áo nới dây lưng, sợ là phải ném mặt mũi của Nhiếp Chính vương gia đi rồi. "



Mộc Tịch Bắc cười lạnh, rất tốt, việc này còn chưa gả đi đâu, liền bắt đầu bóp, loại hao tổn bên trong này, nhìn như không có bao nhiêu ảnh hưởng, thế nhưng lại có thể hao tổn An Nguyệt Hằng, liền giống như Tây La, vốn là cường thịnh, nhưng chính vì bị An Nguyệt Hằng tranh đấu hoàng quyền, Tây La dần dần hao tổn binh mã, lương thảo đều không lên nổi, ngoại trừ lão tổ tông lưu lại rất nhiều tiền bạc, những cái khác đã không thể so với lúc trước nữa rồi.



Huống hồ Bắc Bang cường thịnh, làm sao lại không có tai mắt ở Tây La, nay Bắc Bang công chúa vừa gả tới, những người này tất nhiên sẽ tương trợ, đến lúc đó, người của hai bên mặc dù muốn trợ giúp An Nguyệt Hằng leo lên Đế vị, để cho người của mình làm hoàng hậu, nhưng lại luôn luôn đối địch lẫn nhau, phá hư lẫn nhau, thời gian trôi qua sẽ tạo thành nội chiến nghiêm trọng, cái này đủ để An Nguyệt Hằng ăn đủ.



Gia chủ Ngũ gia rốt cuộc không phải ngồi không, mặc dù sự tình hôm nay không có cách nào thay đổi, nhưng lại nghĩ có thể ở trong lúc dạy bảo quy củ, phái tới người nhất định phải hảo hảo sữa trị Bắc Bang công chúa này một phen, có điều Gia chủ Ngũ gia sợ là không ngờ rằng, Bắc Bang Tam hoàng tử cũng sẽ lưu lại mấy tỳ nữ có võ công cao cường, nếu muốn chạm đến một sợi lông của nàng, sợ là không khả năng rồi!



Bắc Bang công chúa bị nghẹn nói không ra lời, đành phải từ bỏ ý đồ, xoay người đi vào hậu đường, Ngũ Thanh Thanh cúi thấp đầu đi theo, tựa như bị thiên đại ủy khuất, thành công tranh thủ đồng tình của mọi người.



Hậu đường



" Ngũ Thanh Thanh, ngươi không phải thích giật đồ với Bản công chúa sao? Bây giờ phu quân của ngươi thành tân lang của ta? Ta xem ngươi còn lấy cái gì tranh đoạt với Bản công chúa!"



Bắc Bang công chúa một bộ vênh váo tự đắc, dường như giờ phút này tâm tình vô cùng vui vẻ.



Ngũ Thanh Thanh cũng không trả lời, lại mang ánh mắt âm trầm nhìn công chúa ương ngạnh ở phía đối diện, nữ nhân này phá hủy hết thảy của nàng! Nàng nhất định sẽ không như vậy buông tha nàng ta!



Bắc Bang công chúa vô cùng chán ghét bộ dạng điềm đạm đáng yêu kia của Ngũ Thanh Thanh, liếc mắt ra hiệu một cái, nha hoàn bên người liền bắt đầu cởi bỏ hỉ phục của Ngũ Thanh Thanh, nha hoàn Ngũ Thanh Thanh vội vàng đi lên ngăn cản, tiếc rằng nữ tử Bắc Bang đều cường hãn hữu lực, các nàng nào phải đối thủ!



Ngũ Thanh Thanh chỉ cảm thấy vô hạn khuất nhục, nàng từ trước đến nay biết diễn trò, thế nhưng hôm nay cũng không làm tiếp được.



"Xoạt " một tiếng, mặc dù hỉ phục kia cuối cùng cũng kéo xuống từ trên người Ngũ Thanh Thanh, nhưng tỳ nữ kia lại làm hỉ phục bị rách một đường, có điều không lớn lắm.



Nhưng Bắc Bang công chúa lại lập tức nổi giận, vung tay chính là một bạt tai, chỉ tiếc.



Mọi người trong nháy mắt sợ ngây người, bên trong phòng lặng ngắt như tờ, bởi vì Bắc Bang công chúa đánh, không phải là người khác, lại chính là Ngũ Thanh Thanh.



Ngũ Thanh Thanh một tay che gương mặt sưng đỏ, liếc mắt nhìn nhìn Bắc Bang công chúa, được lắm, cái man di công chúa này lại dám đánh nàng!



Ánh mắt lạnh lẽo kia, khiến Bắc Bang công chúa không khỏi lùi lại một bước, chẳng qua thoáng qua lại cười nhạo nói:



" Hừ! Bản công chúa xem ngươi còn có gì để kiêu ngạo nữa. "



Nói xong thì mặc bộ hỉ phục hoa lệ kia vào, thuận tiện lấy xuống mũ phượng trên đầu Ngũ Thanh Thanh rồi cùng nhau đội lên.



Nhìn Bắc Bang công chúa xoay người rời đi, Ngũ Thanh Thanh một tay hất toàn bộ trà cụ và mâm đựng trái cây trên bàn xuống đất, mặt tràn đầy vẻ dữ tợn!



Nha hoàn bên cạnh nàng thở cũng không dám thở mạnh, tính tình trước giờ của chủ nhân nhà mình là trong bông có kim, chưa từng phát ra lửa giận lớn như vậy, e rằng mình phải cẩn thận hơn mới được.