Rắn Rết Thứ Nữ
Chương 803 : Đa Luân mưu đồ (3)
Ngày đăng: 00:42 19/04/20
Mộc Tịch Bắc nhẹ gật đầu:
" Loan Kính tỷ tỷ không cần lo lắng, muội còn chưa có mặt mũi lớn đến nỗi, phải để Đa Luân công chúa nhìn với con mắt khác."
Triệu Loan Kính nắm chặt tay nhỏ của Mộc Tịch Bắc, hơi có vẻ lo lắng mở miệng nói:
" Vẫn phải cẩn thận chút cho thỏa đáng. "
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, đang muốn mở miệng nói gì đó, lại nhìn thấy hai người quen đến đây.
Không phải người khác, chính là trước mắt chạm tay có thể bỏng Bắc Bang công chúa và Ngũ Thanh Thanh, có thể nói hai người này từ sau đại hôn đến giờ, đây là lần đầu tiên công khai xuất hiện trước mặt mọi người.
Bắc Bang một thân váy sa màu đỏ, ngược lại cũng đẹp mắt, Ngũ Thanh Thanh thì vẫn như cũ là một thân váy trắng thuần, vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng, xem ra có vẻ đã từ sỉ nhục trong ngày đại hôn hôm đó bình tĩnh lại, năng lực kháng đả kích ngược lại cũng rất mạnh.
Trong mắt Bắc Bang mang theo lửa giận cường thịnh, cũng gắt gao ngăn chặn Ngũ Thanh Thanh, Ngũ Thanh Thanh cũng không phản kháng, chỉ ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Bắc Bang công chúa, vẫn như cũ là Bạch Liên thuần khiết không nhiễm bụi trần.
Ánh mắt Mộc Tịch Bắc sáng lên, xem ra nên đề điểm cho vị Bắc Bang công chúa này một chút, Ngũ Thanh Thanh không ầm ỹ không nháo loạn như vậy, lại rất hợp với tâm ý An Nguyệt Hằng, cứ thế mãi, An Nguyệt Hằng khổ vì chuyện điều chính, tất nhiên sẽ thích tìm đến nơi ở của Ngũ Thanh Thanh tính tình yên tĩnh ôn nhu hơn, dù sao nam nhân cả ngày ở bên ngoài, lục đục với nhau, tranh quyền đoạt thế, nhưng cũng cực mệt.
Ngũ Thanh Thanh rốt cuộc là đi ra từ Ngũ gia, nắm giữ tâm tư của nam nhân từ trước đến nay là cực chuẩn, bằng không cũng không đến mức ở trong các nhà trường thịnh không suy.
" Thái hậu giá lâm! Đức Dương Trưởng công chúa giá lâm! Đa Luân Trưởng công chúa giá lâm! "
Theo một tiếng thông báo của tỳ nữ. Mọi người cùng nhau đứng lên, hành lễ với mấy người:
" Thái hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế, Trưởng công chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."
Mộc Tịch Bắc ánh mắt tĩnh mịch, dựa theo thông lệ năm trước mà nói, Thái hậu là sẽ không tham dự, đủ để thấy mặc dù không để Đa Luân trở lại trong cung phụng dưỡng, nhưng rốt cuộc vẫn tới cho nàng ta chỗ dựa.
Đa Luân cười như không cười cùng Mộc Tịch Bắc liếc nhau một cái, không có mở miệng, một thân quất sắc lửa nóng tản ra phong tình mê người, dáng người có lồi có lõm không biết hấp dẫn ánh mắt bao nhiêu người, tuyết trắng trước ngực lại theo bước chân của nàng thoát ra, mê hoặc tâm thần con người.
" Ngươi đi chuẩn bị một chút, một hồi tấu một khúc 《 Phượng cầu hoàng 》"
Mộc Tịch Bắc nhíu mày, nhịn không được mở miệng nói:
" Cô, khúc 《 Phượng cầu hoàng 》 làm sao có thể tùy tiện liền tấu, trường hợp như vậy, chẳng phải là khiến người ta cho là con đang cầu yêu?"
Lão thái phi cũng trầm mặt, hàng năm chỉ cần có Đức Dương ở đây, sẽ không thiếu không được phải có người đàn một khúc Phượng Cầu Hoàng, tấu không tốt, Đức Dương công chúa sẽ nổi giận, không thiếu được phải bị trừng phạt, nhưng tấu tốt sẽ như thế nào, đến nay còn không ai biết.
Bởi vì Lư gia tự xưng là cầm nghệ cao nhất, nhưng cho dù là đích thân gia chủ Lư gia tấu, Đức Dương Trưởng công chúa cũng chỉ nhẹ gật đầu, Lư gia qua được một cái không tệ, ai còn dám đi diễn tấu lại, sợ dưới cơn nóng giận, sẽ bị trừng trị.
Nhưng muốn trách thì trách ở cơ hồ hằng năm đều không thiếu được phải có người diễn tấu một khúc Phượng cầu hoàng, cho nên việc này cũng thành nỗi nơm nớp lo sợ hằng năm của Lư gia.
Mộc Tịch Bắc nghe xong lời nói của Lão thái phi, trong lòng cũng trầm xuống, Đa Luân này rốt cuộc muốn làm gì? Cầm nghệ của nàng coi như có thể, cho dù Đa Luân muốn lợi dụng cái này đến trừng trị nàng, cũng không đạt được mục đích, hơn nữa nàng đã triệt để đắc tội Lư gia, tự nhiên cũng không sợ áp thêm một đầu.
Không có thời gian cho Mộc Tịch Bắc suy nghĩ nhiều, Mộc Tịch Bắc liền không thể không đứng dậy đi đến giữa sân, ngồi vào trước đàn.
Ánh mắt của mấy người Lư gia cũng đều rơi vào trên người Mộc Tịch Bắc, nói không rõ là tư vị gì, khúc Phượng cầu hoàng này hàng năm đều là Lư gia ôm đồm, mặc dù không được khen thưởng, nhưng cũng chưa từng bị phạt, nhưng năm nay đổi lại Mộc Tịch Bắc, cao thấp giữa nàng và Lư gia đều vì vậy mà có thể nhìn ra.
Ánh mắt Lư Dẫn Minh tĩnh mịch, dưới ánh mặt trời mơ hồ có chút trong suốt, nhìn về phía Mộc Tịch Bắc trong mắt mang theo lãnh ý, nữ tử này khiến hắn liên tiếp tổn thất hai người đệ đệ, còn làm cho Lư gia sứt đầu mẻ trán, hắn thật sự là nhìn lầm nàng, vốn cho rằng chẳng qua là một nữ tử giỏi về tâm kế, ai ngờ lại có thể đảo loạn cả một vũng nước xuân.
Không có ai biết, kỳ thật Lư gia ở trong mắt Lư Dẫn Minh không chịu nổi một kích, thứ thanh danh cư nhiên dùng tốt, thế nhưng sẽ không chịu được khi bị người ta hắt lên mấy chậu nước bẩn, một chậu hai chậu còn sẽ có người vì ngươi cãi lại, nhưng nếu là tám chậu mười chậu, bọn họ không nhổ vài ngụm lên trên người ngươi cũng đã không tệ rồi.
Mặc dù phụ thân không đoán ra kế hoạch lần này của Đa Luân, nhưng hắn cũng đã ở trong đầu bổ ra đại khái, chính bởi vì như thế, hắn đối với kế hoạch lần này cũng không coi trọng lắm, không cho rằng Đa Luân sẽ thành công, thế nhưng Đa Luân đến cùng cũng là nữ tử tinh thông tính kế, kiên trì như thế, tất nhiên cũng có lý do của nàng ta, điều này không khỏi làm Lư Dẫn Minh nhiều hơn mấy phần chờ mong.
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Quả nhiên là không thể thiếu nợ a... Thật sự là đòi mạng! Ta hôm nay lại càng chậm, đừng quất ta, hôm qua dự định đến suốt đêm, thế nhưng ta ngủ thiếp đi... Tựa ở trên gối đầu ngủ thiếp đi... Làm cổ ta ngửa lên muốn gãy mất, vừa mở mắt, ta phiền muộn. Trời đã sáng rồi... Bắt đầu mã lộn nhào... Ta sai lầm, ta sám hối...