Rắn Rết Thứ Nữ
Chương 83 : Lần nữa bị kình chế
Ngày đăng: 00:42 19/04/20
Rắn rết thứ nữ
Tác giả: Cố Nam Yên
Edit: Khuynh Vũ
" Hừ! Lập tức trói lại cho ai gia, ai gia muốn đích thân diện thánh! "
Dường như Thái hậu cũng không ăn một bộ này của Gia chủ Lư gia, chỉ phân phó thị vệ bên cạnh lập tức trói lại, áp giải về Hoàng cung, dự định tự mình gặp mặt Hoàng Thượng, thỉnh cầu Hoàng đế làm ra quyết định!
Gia chủ Lư gia nằm ở trên đất trong lúc nhất thời tỉnh cũng không phải, bất tỉnh cũng không phải, có điều ông cũng không tỉnh lại, ngược lại là thiếu đi một lần vấn trách, làm Đa Luân lần nữa chậm rãi tránh khỏi.
Đa Luân thở mạnh một hơi, nếu nàng thật sự bị việc này ăn mệt, thật sự là oan, cũng may Lư Hữu Vi trời xui đất khiến té xỉu, ngược lại là lái nàng ra ngoài, cũng miễn cho gặp lửa giận của Thái hậu.
Ánh mắt An Nguyệt Hằng nhìn về phía Mộc Tịch Bắc có chút phức tạp, nhưng lại không thể không thừa nhận nữ tử này thật sự là có chút thủ đoạn, một cái Lư gia, chỉ với vài lần giao thủ, cũng đã bị nàng đả kích thất linh bát lạc ( chỗ này chỗ kia, nằm rải rác) , biết Gia chủ Lư gia thanh danh tốt, liền mượn điểm lo lắng thanh danh này của ông ta, thống hạ ngoan thủ, khiến ông ta tiến thối lưỡng nan, không có đường ra.
Xà đánh bảy tấc, Mộc Tịch Bắc hiển nhiên là làm được, nhưng Lư gia còn có hai nữ nhi cùng Lư Dẫn Minh, có cơ hội vẫn phải cùng nhau trừ bỏ hết, nếu không quả nhiên là ứng với câu nhổ cỏ không trừ tận gốc, gió xuân thổi lại mọc lên.
" Được rồi, xảy ra chuyện lớn như vậy, ai gia trước hết mang theo Lư Hữu Vi diện thánh, xin Thánh thượng định đoạt, hôm nay vốn là Phủ công chúa tụ hội, lại phát sinh chuyện thế này, Đa Luân ngươi sơ sẩy không được xía vào, nhớ phải hảo hảo trấn an mọi người, bồi lễ nhận lỗi. "
Thái hậu đầu tiên là dịu dàng trấn an mọi người, sau đó ngữ khí đột nhiên vừa chuyển, giống như cảnh cáo nhìn thoáng qua Đa Luân, dường như cực kỳ bất mãn.
" Đa Luân xin tạ lỗi, khiến cho mẫu hậu chấn kinh, cũng làm cho chư vị tân khách chấn kinh, thật sự là sai lầm của Đa Luân, mẫu hậu yên tâm, Đa Luân nhất định hảo hảo bồi tội với chư vị. "
Đa Luân đem tư thái thả rất thấp, nhưng trong lòng thì rõ ràng, trải qua chuyện hôm nay, nàng e rằng sẽ khó được Thái hậu sủng ái lần nữa, mỗi lần ra tay giúp Lư gia, thật sự là mất nhiều hơn được!
" Ngươi tốt nhất đừng để cho ai gia thất vọng lần nữa! "
Thái hậu âm thanh lạnh lùng nói với Đa Luân, trong thần sắc xen lẫn rất nhiều bất mãn.
Đa Luân cúi đầu xưng vâng, Thái hậu lại dừng ánh mắt ở trên người Đức Dương, thần sắc nhu hòa không ít, mở miệng nói:
" Đức Dương, con khó được có tâm tư, không bằng ở lại chỗ này chơi đùa một phen đi."
Hai mắt trống rỗng của Đức Dương dừng ở trên người Thái hậu, nhẹ gật đầu, mở miệng nói:
" Đa tạ mẫu hậu."
Thái hậu có vẻ khá vui mừng khẽ gật đầu, tiện đà mở miệng nói với Mộc Tịch Bắc:
" Ai gia biết ngươi hôm nay bị ủy khuất, sau khi hồi cung cũng sẽ cùng nhau báo cáo Thánh thượng, lấy đó ngợi khen."
" Đa tạ Thái hậu."
Mộc Tịch Bắc khom người hành lễ, nhưng trong mắt Đa Luân lại tinh quang bắn ra bốn phía, mang theo quang mang không kịp chờ đợi và hưng phấn khó mà che giấu, phảng phất như Mộc Tịch Bắc đã thành dê đợi làm thịt.
Thái hậu mang theo gia chủ Lư gia bị trói gô xoay người rời đi, mọi người lập tức như ong vỡ tổ, ánh mắt của mấy người nhìn về phía Lư gia mang theo vài phần hoài nghi cùng miệt thị.
" Lư gia này không phải vẫn là nhà quân tử sao? Làm sao có thể làm ra chuyện bẩn thỉu đến bực này? Không lẽ là oán hận lần thọ yến trước Thái hậu khiến hắn mất đi hai đứa con trai? "
Một nam tử mặc trường bào xanh biếc mở miệng nói.
" Nếu hai đứa con trai của ngươi đều bị người ta giết chết, ngươi còn có thể thờ ơ sao. Trước kia bản công tử đã cảm thấy Lư gia này dối trá hung ác làm ra vẻ. Nào có người nào hoàn mỹ đến nỗi làm cho người ta không tìm thấy một chút khuyết điểm chứ. Thật sự là dối trá... "
Một nam tử mặc trường bào sa tanh tơ vàng màu xám trắng cũng phụ họa.
" Cũng chưa chắc, có lẽ là Gia chủ Lư gia và Đa Luân công chúa tằng tịu với nhau thì sao... Các ngươi cũng không phải không biết, Đa Luân công chúa thanh danh luôn luôn là... Không chỉ có như thế, còn là nam sủng thành đàn. Không chừng vị Gia chủ Lư gia khiến người người tôn kính của chúng ta lập tức không nhịn được... "
Lại một người mở miệng nói.
Mộc Tịch Bắc bất động thanh sắc đứng ở tại chỗ, những người này ngược lại cũng thật làm càn, không kiêng kị bỏ đá xuống giếng như thế, còn ở trên địa bàn của Đa Luân người ta mà phách lối như thế, nghĩ đến sợ là cảm thấy Đa Luân chọc giận Thái hậu, thiếu đi Quách La thị làm chỗ dựa, một Công chúa dâm đãng ở bên ngoài, dường như cũng không đủ gây sợ hãi.
An Nguyệt Hằng đứng dậy đi hướng Mộc Tịch Bắc, Bắc Bang công chúa mắt sắc theo tới.
An Nguyệt Hằng đứng ở trước mặt Mộc Tịch Bắc, tỉ mỉ quan sát mặt mày Mộc Tịch Bắc, hắn cũng không biết, vì sao người trước mắt này luôn sẽ khiến hắn nhớ tới Tịch Tình, mỗi lần nhìn cặp mắt hắc bạch phân minh, chết không nhắm mắt kia, giống như trong lúc vô hình đang chăm chú nhìn mình.
Hơn nữa đến bây giờ, hắn cũng chưa thể hoàn toàn nhìn thấu nữ tử này, theo hắn thấy, chưa từng có người nào phức tạp đến như vậy, từ dung mạo đến tài hoa lại đến tâm tư thủ đoạn, đầy đủ mọi thứ, khiến người ta líu lưỡi, nhưng trong cặp mắt của người tham mộ quyền thế như vậy, lại tìm không thấy nửa phần tham lam cùng khao khát, thậm chí tinh khiết giống như là một vũng nước xuân, cái gì cũng không có, điều này không khỏi làm hắn nhiều hơn vài phần bất an.
Bắc Bang công chúa chăm chú nhìn chằm chằm hai người, cảm nhận được trong không khí tựa hồ có một tia quái dị đang cuộn trào, trong lòng Mộc Tịch Bắc căng thẳng, cũng không thể để Bắc Bang hiểu lầm, nếu không chẳng phải là thất bại trong gang tấc.
" Chúc mừng Mộc Ngũ tiểu thư lại bỏ được một cái đinh trong mắt."
An Nguyệt Hằng ôn hòa mở miệng, không vui không giận.
Mộc Tịch Bắc cười một tiếng:
" Ngược lại là ta còn chưa chúc mừng vương gia có được Vương phi, thật sự là chiếm được phúc khí."
An Nguyệt Hằng cũng cười rạng rỡ:
" Vương phi dung mạo tuyệt sắc lại thông minh tài giỏi, đúng là phúc khí của bản vương."
Gương mặt của Bắc Bang công chúa có chút phiếm hồng, dường như bởi vì câu khích lệ này của An Nguyệt Hằng ngược lại giảm bớt cảnh giác với Mộc Tịch Bắc, mặc dù nàng vẫn không biết Mộc Tịch Bắc rốt cuộc vì sao muốn giúp nàng, nhưng không thể không thừa nhận, nàng cho ra biện pháp đều cực kỳ có tác dụng, bởi vậy, Bắc Bang công chúa ngược lại vẫn có vài phần hảo cảm với Mộc Tịch Bắc.
Mấy người đang trò chuyện vui vẻ, lại cảm giác được cách đó không xa bắn ra tới một luồng ánh mắt oán độc.
Mộc Tịch Bắc ngước mắt nhìn lại, chính là Ngũ Thanh Thanh vừa được nha hoàn dìu đứng lên, một đôi mắt ngập nước, hai mắt ẩn tình, nhưng thật sự là đem tam hồn lục phách của người ta đều câu đi, cắn chặt đôi môi, làm sao còn làm người ta nỡ sinh ra nửa phần trách cứ nữa.
" Vương gia đích thật là có phúc lớn, không chỉ có Vương phi tốt, còn có một Trắc Phi tốt đâu. "
Trong giọng nói của Mộc Tịch Bắc mang theo vài phần trêu chọc.
Ánh mắt của Bắc Bang công chúa và An Nguyệt Hằng đều nhìn lại theo Mộc Tịch Bắc, nhưng đều có chút xạm mặt lại.
Đức Dương công chúa là nữ nhi ruột thịt của Thái hậu, Đức Dương bỏ mình, Thái hậu tất nhiên bị thương nặng, vì thế Đa Luân liền có thể thừa cơ an ủi Thái hậu, một lần nữa chiếm được hảo cảm của Thái hậu. Cho dù Đa Luân cũng không phải là nữ nhi ruột thịt của Thái hậu, nhưng lại giao hảo với Đức Dương, lại đi theo bên người Thái hậu nhiều năm, luôn luôn có cảm tình.
Người luôn như thế, khi mất đi một cái thì sẽ càng thêm trân quý một cái khác, Thái hậu cũng không ngoại lệ, sau khi từ trong cái chết của Đức Dương lấy lại tinh thần, thì sẽ đem phần tình yêu gấp bội này trút xuống ở trên người Đa Luân, như vậy Đa Luân trong vòng một đêm, sẽ trở thành nữ nhi duy nhất của Thái hậu, mới có thể chân chính được Quách La thị tộc đặt vào danh nghĩa, từ nay về sau có chỗ dựa vào.
Thử nghĩ, Thái hậu đem tất cả sủng ái với Đức Dương đều di dời đến trên người Đa Luân, vị Công chúa từ nhỏ đã mất mẹ như Đa Luân sẽ đạt được ân sủng và truy phủng như thế nào, thiếu một Công chúa tỷ tỷ thật cản đường, làm cô bé lọ lem muội muội mới có thể không chút kiêng kỵ hưởng dụng hết thảy của tỷ tỷ, thừa cơ thượng vị.
Mộc Tịch Bắc nặng nề nhắm mắt lại, đáng thương một cái nữ tử đơn thuần, nếu không phải tranh đấu giữa nàng và Đa Luân, có lẽ Đức Dương vẫn như cũ có thể là cái xác không hồn còn sống, ở trên đời này, có thể còn sống, dường như đối với rất nhiều người mà nói, cũng đã là hi vọng xa vời.
Có lẽ, thời gian ngược dòng, từ năm Đức Dương mới gặp Đa Luân, năn nỉ Thái hậu đưa nàng mang theo bên người, hết thảy đã là cái sai lầm.
Cung tỳ kia đem chủy thủ trong tay nhét vào trong tay Mộc Tịch Bắc, cẩn thận kiểm tra một chút trên người trên tay mình xác thực không có nhiễm một chút vết máu, sau đó một bên chạy một bên dắt cuống họng hô lớn:
" Giết người! Công chúa bị giết rồi! Người mau tới a! "
Mộc Tịch Bắc đứng ở tại chỗ, nhìn chuỷ thủ bị nhét vào trong tay mình, trong mắt lóe ra chính là hàn quang lạnh thấu xương như thế nào cũng không che giấu được, hai mắt hơi nheo lại, hình tượng mềm mại trong nháy mắt tựa như bị xé nát ra, từ bên trong bắn ra một nữ tử đầy người lệ khí.
Đúng lúc này, Bạch Hàn đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Mộc Tịch Bắc, lại bị hơi thở quanh thân Mộc Tịch Bắc kinh sợ sững sờ.
Mộc Tịch Bắc thấy Bạch Hàn xuất hiện, thu liễm lệ khí giống như không khống chế nổi vừa rồi, mở miệng nói:
" Thế nào? Đã tìm được chưa?"
Bạch Hàn vẫn luôn ở trong bóng tối bảo hộ Mộc Tịch Bắc, có khi cũng sẽ hỗ trợ chân chạy xử lý một số chuyện, hôm nay Thanh Từ bị mang đi, đúng lúc hắn vẫn ở trong tối, thấy Thanh Từ theo tới, hắn do dự một chút, lựa chọn một vị trí có thể đồng thời nhìn thấy Mộc Tịch Bắc và Thanh Từ.
Cho nên, tự nhiên cũng liền gặp được một màn Thanh Từ bị mang đi, mắt thấy đối phương có mấy tên cao thủ, Thanh Từ lại hôn mê, Bạch Hàn biết mình căn bản không có cách nào đoạt lại Thanh Từ từ trong tay người ta, đành phải bám theo một đoạn, thế nhưng không ngờ đối phương nhân số đông đảo, thậm chí người trước đó Thanh Từ cho rằng là bình thường cũng là cao thủ trong đó, chẳng qua là giả vờ che giấu thôi.
Hắn bị hai người cuốn lấy, căn bản không thoát thân được, cho nên cũng làm mất đi hành tung của Thanh Từ.
" Không có, thuộc hạ bị người cuốn lấy, cho nên nửa đường liền mất dấu Thanh Từ. "
Bạch Hàn mang theo tự trách mở miệng.
Mộc Tịch Bắc không trách hắn, bây giờ sự tình càng ngày càng không dễ làm, nhìn nhìn chủy thủ trong tay mình, Đa Luân đây là trắng trợn giá họa, một tay giữ Thanh Từ làm nhược điểm, một mặt lại khiến Mộc Tịch Bắc thay nàng gánh vết nhơ này.
Mộc Tịch Bắc đột nhiên ngước mắt, trong ánh mắt mang theo lãnh ý:
" Biên cương đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc là cái gì hấp dẫn Thanh Từ đến tận đây?"
Bạch Hàn hơi suy nghĩ, đem đối thoại của mấy người thuật lại một lần, hàn khí quanh thân Mộc Tịch Bắc càng tăng lên, Bạch Hàn suýt nữa cho là mình nhận lầm người.
Sau một lát trầm mặc, mắt thấy đám người được cung tỳ kia gọi đến đã sắp đến đây, Bạch Hàn rốt cục mở miệng nói:
" Có cần phái người thông tri Lục hoàng tử một tiếng hay không, hai phái Triệu Vương là phản đồ, còn có kia..."
Lời Bạch Hàn còn chưa nói xong, chỉ cảm thấy hơi lạnh toàn thân, phảng phất như bị hàn băng lạnh thấu xương của tháng chạp, sinh sinh đâm vào cốt tủy mình.
Một đôi mắt trong suốt của Mộc Tịch Bắc, giờ phút này lại không chứa nửa điểm ý cười, đều là lạnh như băng cùng sát ý, âm thanh lạnh lùng nói:
" Tại sao phải nói cho hắn biết? Hắn là chủ tử của ngươi sao!"
Toàn thân Bạch Hàn run lên, cái này.... Cái này.... Lục hoàng tử không phải nam nhân của tiểu thư sao? Bây giờ đại chiến sinh tử sắp đến, có được một tin tức cực kỳ trọng yếu như vậy chẳng phải sẽ có đường sống, sao Mộc Tịch Bắc lại không phái người đem tin tức thông tri cho Lục hoàng tử chứ. Đây là muốn đẩy Lục hoàng tử vào chỗ chết sao?
Bạch Hàn làm sao biết, ở trong mắt Mộc Tịch Bắc, giờ phút này Ân Cửu Dạ đã thành tội nhân, nếu không phải bởi vì thay hắn thám thính tin tức, từ trước đến nay cẩn thận như Thanh Từ cũng không bị rơi vào bẫy, mình cũng sẽ không bị quản chế ở nơi này.
Bạch Hàn ở trong ánh mắt lạnh thấu xương của Mộc Tịch Bắc trong nháy mắt biến mất thân ảnh, không còn dám xen vào.
Trong lòng Mộc Tịch Bắc lại cười lạnh, Ân Cửu Dạ, thế nào, ngươi xem có phải chỉ khi không có tình cảm mới có thể vô địch thiên hạ hay không?
Ta để ý duy nhất chính là Thành Từ, mà đang cố gắng đi để ý chính là ngươi, thế nhưng ngươi xem một chút, chỉ hai điểm này, ta liền bị người sinh sinh nắm bảy tấc, mặc cho có bản sự dời sông lấp biển cũng không thể động đậy!
Mộc Tịch Bắc bội phục Đa Luân, tâm tư của nữ nhân quả nhiên cẩn thận, nghĩ đến Đa Luân ở trên thọ yến cũng đã chú ý tới Thanh Từ, từ trong lời nói cử chỉ của mình với Thanh Từ thì đã kết luận mình để ý Thanh Từ không giống bình thường, lại lợi dụng tâm lý Thanh Từ xem Ân Cửu Dạ như chủ tử tương lai, liên tiếp thiết kế, thẳng đến làm cho mình không thể động đậy!
Ân Cửu Dạ, ngươi nói xem, tình yêu này ta còn dám nhận không?
Giờ phút này đang muốn huyết chiến Ân Cửu Dạ cũng không biết rằng, lòng tràn đầy vui vẻ muốn trở về trợ giúp Mộc Tịch Bắc của hắn, cũng đã ở thời điểm này bị phán bị loại, nữ nhân hắn tâm tâm niệm niệm, đã ở thời khắc này, một lần nữa phân rõ giới hạn với hắn.
Trong lòng Mộc Tịch Bắc vô cùng tự trách, nàng nghĩ, nếu không phải nàng lòng tham không đủ, còn vọng tưởng có được một phần tình yêu, thậm chí tâm sinh không đành lòng với Ân Cửu Dạ, Thanh Từ cũng sẽ không bị một kiếp này.
Dựa vào tính tính của Đa Luân, tuy rằng tạm thời sẽ không thật sự giết Thanh Từ, nhưng Thanh Từ sợ là không thiếu được phải chịu chút nỗi khổ da thịt.
Mộc Tịch Bắc đều đem những điều này quy tội trên người mình, cho rằng là mình làm liên lụy Thanh Từ, mà nguyên nhân khiến mình liên lụy Thanh Từ chính là nam nhân kia, nàng sẽ không đi trách Ân Cửu Dạ, nhưng nàng sẽ tự trách chính mình.
Ngẫm lại từ sau khi trùng sinh, lần đầu tiên nhìn thấy một màn Thanh Từ đang vì mình bán mình táng thi, sau đó đến thời điểm trợ giúp nàng giáo huấn nha hoàn tiểu thư Tướng phủ, sau lại đến thời điểm hai người kề gối nói chuyện thủ thỉ, thậm chí sau đó đến thời điểm hai người vui cười đùa giỡn, Mộc Tịch Bắc nắm thật chặt tay nhỏ, cho dù lần này Thanh Từ không có gì không hay xảy ra, nàng cũng nhất định phải đem Đa Luân chia năm xẻ bảy!
Bạch Hàn ở chỗ tối một mặt lo lắng an toàn của Thanh Từ, một mặt cũng lo lắng Ân Cửu Dạ ở xa xa, đi theo bên người nữ tử này một thời gian dài như vậy, đối với tính tình của nàng cuối cùng cũng có chút hiểu biết, hai người kia có thể nói đều rất quan trọng với nàng, thế nhưng bây giờ tay nàng đang nắm tư liệu chiến tranh tuyệt mật, lại không chịu đưa cho nam tử kia, tâm của nữ nhân này, rốt cuộc là có bao nhiêu hung ác? Nói trở mặt liền trở mặt?
Bạch Hàn rối rắm một hồi, vẫn là không đem tin tức nghe lén được đưa đến cho Ân Cửu Dạ, dù sao Mộc Chính Đức đã từng nói, chủ tử của hắn là Mộc Tịch Bắc, chỉ cần phục tùng liền có thể, chẳng sợ quyết sách này là sai lầm, chỉ cần hắn phục tùng, là đúng hay sai, cũng không có ai sẽ trách cứ hắn.
Cung tỳ kia gọi đến đây một đoàn tử nữ con cháu thế gia, phần lớn là những người hôm nay tham gia yến hội mà Đa Luân thiết trí chưa có rời sân, Lão thái phi vội vã đi ở trước nhất, dường như đối với chuyện Mộc Tịch Bắc giết Đức Dương mười phần không tin, không nhịn được bắt đầu lo lắng.
Mộc Tịch Hàm và Mộc Hải Dung vẫn như cũ đi theo sau lưng Lão thái phi, dường như cũng mang theo khó hiểu cùng với hoang mang.
Mộc Tịch Bắc nhìn chằm chằm cung tỳ kia, cẩn thận hồi tưởng lại, cung tỳ này trước đó đi theo bên người Đức Dương, đều tận lực giảm nhẹ sự tồn tại của chính mình, cũng không có gì không ổn, thẳng đến lúc nàng hỏi Thanh Từ đi đâu, mới có chút khác thường, chỉ là vì nàng nhất thời lo lắng, vậy mà không để mắt đến, bây giờ nghĩ lại, cũng có dấu vết mà lần theo.
Hơn nữa nhìn bộ dạng khiếp sợ của Đức Dương trước khi chết, Mộc Tịch Bắc có thể phỏng đoán, cung tỳ này đi theo bên người nàng ta đã rất lâu, thậm chí rất được nàng ta tín nhiệm, nhưng trên thực tế, cung tỳ này sợ là người mà Đa Luân xếp vào nhiều năm, không thể không nói, cung tỳ này hành động là cực tốt, chí ít ở bên cạnh Đức Dương hơn mười năm cũng không lộ ra sơ hở, hôm nay xuất hiện ở trước mặt mình, biểu hiện cũng có thể xưng là hoàn mỹ.
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Hu hu.... Người nào bại hoại cho ta cái đầu vé nhất tinh... Hu hu, xem ở phân thượng ta cần cù từng tý như thế biểu cho ta thấp như vậy a....
Ánh mắt sung huyết, đỏ hù chết người... Hai ngày này vừa thấy máy tính ánh mắt liền khó chịu lợi hại,