Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 901 : Sau ôn nhu (1)

Ngày đăng: 00:42 19/04/20


" Tiểu thư, nô tỳ cho là sẽ không còn được gặp lại người nữa. "



Trong mắt Thanh Từ cũng tích tụ nước mắt.



Mộc Tịch Bắc muốn vỗ vỗ bả vai của nàng, nhưng lại cảm thấy bàn tay đau đớn kịch liệt, trước đó rõ ràng không phát hiện ra, nhưng giờ phút này lại cảm thấy đau xót như bị khoan tim.



Ân Cửu Dạ nhướng mày, Sơ Nhất vượt lên trước một bước tiến lên kéo Thanh Từ ra:



" Đi mau đi mau, không nhìn thấy hai người đều bị thương nặng à? "



Thanh Từ lúc này mới nhớ tới hai người đều đang bị thương, vô cùng chật vật, rõ ràng lúc trước nàng ở bên ngoài nhìn thấy hai người hôn nhau vốn cũng là vì bận tâm thương thế của hai người, nên mới đánh gãy, có ai ngờ được, mình vừa tiến vào, ngược lại lại quên đi dự tính ban đầu.



Thanh Từ bĩu môi lầm bầm:



" Vậy ta mà không vào không biết còn hôn đến bao lâu. "



Sắc mặt Mộc Tịch Bắc có chút phiếm hồng, mị nhãn ẩn tình, quay mặt qua chỗ khác.



Sơ Nhất dắt Thanh Từ, lui về phía sau lách qua Ân Cửu Dạ, sau đó liền lăn một vòng chạy ra ngoài, cũng không quên cợt nhã dạy dỗ:



" Ngươi có phải chán sống rồi không, tiểu gia ta cứu được ngươi ra từ trong miệng cá mập cũng không dễ dàng, ngươi còn thiếu ta một cái mạng đấy, muốn chết cũng đừng liên lụy ta a. "



Thanh Từ làm vẻ mặt đương nhiên mở miệng nói:



" Ta làm sao lại liên lụy ngươi? Cho dù chủ tử các ngươi muốn nhụt chí cũng sẽ không tìm ta, ai gây chuyện, tự nhiên là tìm người đó. "



Sơ Nhất hai tay ôm ngực đứng ở một bên vẻ mặt quái dị đánh giá Thanh Từ, từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, không ngừng đi lại, nhìn chằm chằm.



Thanh Từ cũng theo ánh mắt Sơ Nhất cúi đầu xem xét váy áo trên người mình, vẻ mặt nghiêm túc, chẳng lẽ là có vấn đề? Thế nhưng quan sát tỉ mỉ một vòng vẫn không phát hiện ra là Sơ Nhất rốt cuộc đang nhìn cái gì, không khỏi lại ngẩng đầu nhìn về phía Sơ Nhất.



Lần này Sơ Nhất cách gần hơn một chút, một mặt lắc đầu một mặt phát ra tiếng: " Chậc chậc chậc."



Thanh Từ liền nhấc chân đạp tới:



" Ngươi nhìn cái gì đấy! "



Sơ Nhất phản ứng nhanh hơn, hai chân đạp một cái liền nhảy lên, lách mình tránh ra, một mặt lại nói:



" Ta chỉ là buồn bực cho một cô nương vốn cũng đoan trang, xinh đẹp, trắng trẻo đấy, nhưng sao lại là một kẻ ngốc chứ. "



" Ngươi nói ai là kẻ ngốc, ngươi mới là kẻ ngốc ấy! "



Thanh Từ liền đuổi đánh Sơ Nhất.



Sơ Nhất một mặt chạy ở phía trước, một mặt lại mở miệng nói:



" Nếu như ngươi thật sự làm cho chủ tử tức giận, phá hư chuyện, chủ tử phạt không chỉ có một mình ngươi, phải biết rằng, mạng của ngươi chính là ta xen vào việc của người khác cứu trở về, tự nhiên cũng sẽ trách tội ta một phen, cho nên ngươi vẫn nên thành thành thật thật đi theo ta đi, đừng đi quấy rầy chủ tử ngươi nữa. "



Thanh Từ dứt khoát dừng bước, bĩu môi, cuối cùng không nói ra được lời gì cả.



Mà bên kia Ân Cửu Dạ lại đau lòng nhấn Mộc Tịch Bắc ngồi ở trước bàn, tìm thuốc trị thương đến.



Mộc Tịch Bắc phục hồi lại tinh thần, hai mắt hơi nheo lại, nhìn nam tử đắc ý như gió xuân trước mắt, cười càng phát ra mê người:



" Ân Cửu Dạ, chàng gạt ta? "



Ân Cửu Dạ cúi đầu, nghiêm túc đem thuốc bột bên trong bình sứ vẩy vào làn da rách nát trên tay, vẻ mặt lại chỉ là đương nhiên bình tĩnh cuống họng mở miệng nói:



" Cái này gọi là binh bất yếm trá. "



Mộc Tịch Bắc không vui nhíu mày:



" Vậy chàng đây là lợi dụng tiết mục tự sát lừa gạt ta?"



Ân Cửu Dạ lại dừng lại động tác trong tay, đột nhiên ngẩng đầu, một đôi mắt đen như bảo thạch nhìn về phía Mộc Tịch Bắc, khàn khàn cuống họng mở miệng nói:



" Không có lừa nàng. "



Mộc Tịch Bắc sững sờ, nhìn hắn nói không ra lời.



Ân Cửu Dạ lại giống như sợ nàng không tin mở miệng lần nữa:



" Chỉ có Thanh Từ chết là lừa nàng. "



Mộc Tịch Bắc vốn cũng không trách tội hắn, chỉ là bây giờ thấy hắn làm bộ dáng đứng đắn này, cũng không biết nên nói cái gì, dứt khoát cúi thấp con ngươi xuống, không nhìn tới ánh mắt ôn nhu phảng phất như muốn dìm chết người ấy của nam tử nữa.



Trong mắt đen của Ân Cửu Dạ hiện lên một tia giảo hoạt, giống như đứa nhỏ giảo hoạt, hắn xác thực không có lừa nàng, chẳng qua nếu như kết quả cuối cùng không phải như hắn muốn, nếu như nàng thật sự không yêu hắn, hắn vẫn sẽ không để nàng đi, càng sẽ không thả nàng đi làm Bắc Bang hoàng phi gì đó, hoặc là cùng chết, hoặc là cùng nhau thống khổ, cứ hao tổn như vậy đi.



Đem đôi tay nhỏ bé trắng nõn đặt ở trong đại thủ thô ráp của mình, nhẹ nhàng ma sát, bầu không khí ngọt ngào lại chảy xuôi giữa hai người.



Mộc Tịch Bắc nhìn thấy sắc mặt nam tử trắng bệch, lại dừng ánh mắt ở trên ngực nam tử, nhíu nhíu mày, mở miệng nói:



" Ta giúp chàng băng bó vết thương một chút đi."



Ân Cửu Dạ khẽ cười, nhẹ gật đầu:



" Được."



Lập tức liền đứng lên, bắt đầu cởi bỏ y phục của mình.



Mộc Tịch Bắc đầu tiên là sững sờ, đến khi nam tử đem cởi áo bào màu đen xuống, lộ ra lồng ngực tráng kiện, hai tai Mộc Tịch Bắc mới đỏ bừng quay đầu qua chỗ khác.



Ân Cửu Dạ xoay người ngồi ở trên giường, Mộc Tịch Bắc lại sững sờ, còn chưa kịp phản ứng, liền nghe nam nhân mở miệng nói:



" Tới đây."



Mộc Tịch Bắc do dự một hồi, nhưng cũng cầm lấy vải trắng và bình thuốc trên bàn đi tới, đứng ở trước mặt nam tử.




Mộc Tịch Bắc thấy nam nhân chỉ trả lời như vậy, miệng nhỏ không khỏi hơi cong lên, dường như có chút mất hứng.



Ân Cửu Dạ thấy vậy, hôn miệng nhỏ của nữ tử một cái, bên trong giọng nói mang theo ý cười:



" Cảm thấy ta không yêu nàng? "



Mộc Tịch Bắc mím môi:



" Không có."



Ân Cửu Dạ mang theo tia ác liệt mở miệng nói:



" Nếu không hôm nay chúng ta không đi. "



Nói xong liền lấn người lên, dường như muốn đẩy ngã Mộc Tịch Bắc xuống giường.



Mộc Tịch Bắc lập tức liền nhảy dựng lên:



" Không muốn. "



Ân Cửu Dạ nhìn thấy phản ứng của Mộc Tịch Bắc, lại là cười ra tiếng, sau khi trang điểm chỉnh tề, đại thủ của Ân Cửu Dạ nắm tay nhỏ của Mộc Tịch Bắc ra khỏi căn phòng mà hơn một tháng nay Mộc Tịch Bắc chưa từng bước ra.



Nhìn thấy sườn mặt nhu hòa của nữ tử, ánh mắt Ân Cửu Dạ sắc bén hẳn lên, Bắc Bắc của hắn hẳn phải giống như công chúa ở trong tháp ngà, có được mọi thứ tốt nhất, cũng có được tự do, chờ người bên ngoài đem tất cả mọi thứ tốt đẹp hai tay dâng lên, duy chỉ có đó là không nên nhìn thấy tất cả những thứ dơ bẩn và phức tạp ở trên thế gian này.



Trong ánh mắt của Ân Cửu Dạ mang theo vài phần thâm trầm, hắn ngược lại rất muốn biết An Nguyệt Hằng đến cùng có thể có tài đức gì, mà biến Bắc Bắc thành cái bộ dáng như hôm nay, làm cho trái tim người ta đau nhức không thôi.



Hai người còn chưa ra khỏi phủ Lục hoàng tử, liền nghe thấy giọng nói Sơ Nhất ở xa xa.



" Chết cũng tốt hơn ngươi hận ta. "



Vẻ mặt Sơ Nhất lã chã chực khóc, tâm trạng dâng trào mở miệng nói với Sơ Nhị, thần sắc bi phẫn không thể tự thoát ra được.



Hai tay Sơ Nhị ôm kiếm trong ngực, ánh mắt lạnh lùng đảo qua Sơ Nhất mở miệng nói:



" Ta không hận ngươi. "



Sơ Nhất nghe xong, vẻ mặt quyết tuyệt, mở miệng lần nữa:



" Trông ta làm gì chứ? Ta thả ngươi đi... Ngươi lại không yêu ta..."



Khóe mắt Sơ Nhị liếc thấy hai người ở cách đó không xa đang trầm mặt đi tới, lại mở miệng:



" Ta đi đây. "



Bọn người mặt quỷ vây xem ồn ào cười to, rất vui vẻ.



" Này, ngươi đi cái gì mà đi, Mộc gia tiểu thư không phải nói như vậy, ngươi phải nói ta yêu ngươi mới đúng."



Sơ Nhất có chút tức giận, dắt giọng kêu la, một tay chỉ vào Sơ Nhị đã đi rất xa mở miệng nói.



Nhưng bọn người đang cười vui vẻ liền không cười được nữa, bởi vì bọn hắn nhìn thấy chủ tử nhà mình đang đứng ở địa phương rất gần rất gần rất rất gần.



Lập tức từng người đều tự giác lùi về phía sau mấy bước, dần dần để Sơ Nhất lưu lại ở giữa.



Sơ Nhất ở giữa đầu tiên là sững sờ, lập tức liền phản ứng lại, trong nháy mắt xoay người nói:



" Chủ tử, ta đang phát biểu với bọn hắn, lần này chạy đến đại mạc, vậy mà khiến chủ tử cùng Mộc gia tiểu thư suýt nữa bị cuồng sa cuốn đi, thật sự là chúng bọn thuộc hạ thất trách, cho nên, thuộc hạ quyết định, lần này phải hảo hảo thao luyện thao luyện bọn hắn."



Sắc mặt Mộc Tịch Bắc vốn có chút đỏ hồng sau khi nghe Sơ Nhất nói một phen, lại thiếu đi mấy phần xấu hổ, nhẹ nhàng bật cười.



Vẻ mặt Sơ Nhất là dáng vẻ ta là bé ngoan, đầy mắt thành khẩn nhìn Ân Cửu Dạ, nhưng mặt Ân Cửu Dạ bình tĩnh cũng không có một tia chuyển biến tốt đẹp, Sơ Nhất thức thời bắt đầu bôi dầu lòng bàn chân, xoay người liền muốn chạy.



Đáng tiếc, cũng không bằng Ân Cửu Dạ xuất thủ nhanh, Ân Cửu Dạ giơ chân đá một cước, nhưng lại trực tiếp đá Sơ Nhất bay vào trong ao sen bên cạnh.



Một đám người mặt quỷ không thấy rõ hình dạng, thân thể từng người cũng hơi nghiêng về phía trước, mở to hai mắt nhìn, nhìn Sơ Nhất uống no nước ở trong hồ, nhẫn nhịn bộ dạng cười trên nỗi đau của người khác.



Ân Cửu Dạ lạnh lùng nhìn lướt qua đám người, đám người lập tức ưỡn thẳng sống lưng, thần tình nghiêm túc.



Mộc Tịch Bắc lại không đúng lúc phốc xuy một tiếng bật cười,Ân Cửu Dạ đem ánh mắt dừng ở trên người Mộc Tịch Bắc, hỏi thăm, Mộc Tịch Bắc lôi kéo tay Ân Cửu Dạ, mở miệng nói:



" Đi nhanh đi, nếu chàng không đi là trời tối mất đấy. "



Ân Cửu Dạ gật gật đầu, liền dẫn Mộc Tịch Bắc đi về phía trước, đi không tới mấy bước, Mộc Tịch Bắc quay đầu nhìn lại, lại phát hiện nhóm người kia vậy mà đều bắt đầu nhặt lên tảng đá ném vào trong nước, vô cùng thoải mái.



Mộc Tịch Bắc không khỏi có chút đau lòng cho nam tử bên người, sợ là hắn không phải không muốn cùng bọn hắn đùa giỡn như vậy đi, chỉ là thời điểm ban đầu hắn không dám cũng sẽ không, nhưng dần dần cũng đã không thể. Có điều nghĩ lại, Mộc Tịch Bắc lại thoải mái cười cười, mặc dù hắn không thể giống như bọn họ, nhưng thời gian lại đã sớm khiến người này đổi một loại phương thức hòa làm một thể.



Hai người tay nắm tay, liền đi lên đầu đường, Mộc Tịch Bắc ngược lại cũng không thèm nghĩ đến vấn đề có thể bị người nhận ra hay không, nàng nghĩ, Ân Cửu Dạ tổng sẽ xử lý tốt không phải sao.



Một đường đi đến đầu phố, hai người không biết đã hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt nam nữ rồi.



Mộc Tịch Bắc mang theo Ân Cửu Dạ đông đi một chút tây xem một chút, ngược lại là vô cùng hài lòng, ngẫu nhiên trông thấy trong mắt Ân Cửu Dạ lóe lên một tia hiếu kì, không khỏi mơ hồ sinh ra mấy phần đau lòng.



" Phía trước có nhà bán ngọc bội tựa hồ không tệ, chúng ta đi qua nhìn một chút đi."



Mộc Tịch Bắc trong lúc vô tình nhìn thấy một cửa hàng mặt tiền cực lớn ở xa xa.



Gọi là Ngọc Thạch Trấn, không nói mặt tiền trước tiệm này, chỉ tên hiệu này thì đã rất dễ khiến cho người ta tưởng tượng đến tràng diện bên trong, lại nhìn bảng hiệu trên cửa còn mang theo lụa đỏ, sáu phiến tương liên môn đều là mở ra, trên mặt đất còn có một số dấu vết đốt pháo, liền lôi kéo Ân Cửu Dạ đi tới.



Nàng muốn đến để chọn một khối ngọc bội cho Ân Cửu Dạ đeo, đều nói Ngọc Nhược là được mắt duyên, sinh dưỡng tốt, có thể cản tai hoạ, mặc dù cũng biết không nên tồn tại tâm tư như vậy để chọn ngọc, thế nhưng Ân Cửu Dạ bây giờ rất long đong, nàng rất lo lắng.



Ân Cửu Dạ ôn nhu nói:



" Được."



" Tiệm này có lẽ mới mở, nhưng người đến lại rất nhiều, xem ra lão bản phía sau màn này là tài đại khí thô đây, không bao lâu nữa là sẽ vang danh Tây La."