Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 91 : Tâm tư biến chuyển

Ngày đăng: 00:42 19/04/20


Tất cả mọi người trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng lại là nam nhân đang nói cái gì, cứ việc giọng nói của nam nhân trầm thấp hữu lực, tuy nhiên mọi người vẫn như cũ cảm thấy là lỗ tai của mình xảy ra vấn đề, sững sờ nhìn mấy người giữa sân.



Ngũ Bạch Hồng cũng sững sờ, Mộc Tịch Bắc lại càng kinh ngạc, quay đầu nhìn nam nhân phía sau đang nắm tay mình, không khỏi mở miệng nói:



" Chàng nói gì cơ? "



Ân Cửu Dạ chỉ nhìn Mộc Tịch Bắc rồi gật đầu nói:



" Tiệm này là của ta."



Mọi người không khỏi có một trận thổn thức, mang theo vài phần hoài nghi, mang theo vài phần không dám tin nhìn Ân Cửu Dạ, trong lòng không khỏi hỏi ngược lại, cái gì? Tiệm này là của nam nhân trên người không mang một văn tiền này mở?



Người thông minh thì là đã xác định phỏng đoán trong lòng mình, nhận định người này nhất định là Lục hoàng tử của Tây La, chỉ là đại quân có lẽ đang trên đường khải hoàn hồi triều, cho nên vị Lục hoàng tử này mới có thể mình vụng trộm trở về trước.



Tề Tuấn híp mắt lại, Ngũ Bạch Hồng thì không dám tin mở to hai mắt nhìn, nhưng Ân Cửu Dạ cũng không cho nàng ta cơ hội phản ứng, liền mở miệng nói:



" Đuổi nàng ta ra ngoài."



Mọi người không khỏi bắt đầu phỏng đoán người này có lai lịch gì, vậy mà đối với Ngũ gia đều không khách khí như vậy, phải biết rằng, hắn thậm chí dùng cũng không phải là mời ra ngoài, mà là đuổi ra ngoài, điều này thật sự là một chút thể diện cũng không lưu lại a.



Quản sự kia lập tức thay đổi thái độ hiền hoà trước đó, chỉ vẫy tay một cái, liền không biết từ chỗ nào đi ra bốn tên đại hán vạm vỡ, vẻ mặt dữ tợn, hung thần ác sát, trên người tự mang theo một cỗ hoành khí, trực tiếp đi tới trước mặt Ngũ Bạch Hồng, căn bản không chờ Ngũ Bạch Hồng mở miệng, túm lấy cánh tay tinh tế của nàng ta liền kéo thẳng ra ngoài.



Hai mắt Tề Tuấn hơi nheo lại, nhìn chằm chằm Ân Cửu Dạ đánh giá một phen, phất tay áo rời đi, hai gã đại hán thì chặt chẽ hộ tống ở phía sau hắn.



Quản sự kia làm việc cũng coi như chu đáo, dù sao Ân Cửu Dạ nói chính là đuổi nàng ta ra ngoài, cho nên thái độ của quản sự đối đãi với công tử Tề gia liền khéo đưa đẩy hơn nhiều, từ trên hai chuyện này, Mộc Tịch Bắc ngược lại cảm thấy quản sự này coi như không tệ, làm việc khéo đưa đẩy không lưu dấu vết.



Quản sự đi đến trước mặt Ân Cửu Dạ cúi người xuống, mở miệng nói:



" Chủ tử."



Lần này mọi người không khỏi đều tin, quản sự này tự mình mở miệng gọi chủ tử còn có thể là giả sao? Nhưng nam nhân tuấn mỹ giống như yêu tinh này rốt cuộc là ai, lại có địa vị gì, vậy mà lại có cánh tay lớn như thế, thậm chí không e ngại đắc tội Ngũ gia.



Mộc Tịch Bắc nhìn về phía Ân Cửu Dạ, không khỏi mở miệng nói:



" Tiệm này thật sự là của chàng?"



Con ngươi đen nhánh của Ân Cửu Dạ đối diện với cặp mắt trong suốt như nước của Mộc Tịch Bắc, gật đầu nói:



" Ừ."



" Chàng mở cái tiệm ngọc khí làm gì?"




Vừa hay, nữ tử lục y đuổi theo hai người lại đúng lúc nhìn thấy, lục y nữ tử thấy dáng vẻ hạnh phúc của hai người, bàn tay không khỏi nắm thành quyền, cắn chặt đôi môi, mắt ngập tràn chấn kinh cùng phẫn nộ.



Lại tinh tế nhìn, y phục nữ tử đều không tệ, trên váy dài màu xanh lá mạ thêu lên mấy con chuồn chuồn, ngược lại rất sống động, trước ngực lại là hoa dại nhỏ hoàn toàn trắng xóa, ngược lại lại tươi mát đáng yêu, trên đầu mang theo trâm cài phỉ thuý châu chấu, bút vẽ thành rồng điểm mắt.



" Mộc Tịch Bắc... "



Nữ tử cắn răng nghiến lợi mở miệng, bên trong thanh âm mang theo run rẩy, ngay cả toàn bộ thân thể cũng đều khẽ run, hiển nhiên là phẫn nộ đến cực hạn.



Nữ tử lục y này không phải người khác, chính là Mộc Tịch Hàm, lần này Mộc Tịch Hàm ra ngoài chẳng qua là nghĩ đến Lão Thái phi thích ăn điểm tâm Thập Bát phường ở đầu đường, thế nhưng bởi vì không gần, cho nên cũng không thường ăn, nàng hôm nay vô sự, lúc này mới ra ngoài giúp Lão thái phi mua chút điểm tâm, thế nhưng chưa bao giờ ngờ, vậy mà lại gặp muội muội vốn nên lấy chồng ở xa Bắc Bang của mình đang cùng với nam tử mình âu yếm đi dạo phố.



Điều này khiến cho Mộc Tịch Hàm sinh ra một loại cảm giác bị lừa gạt, nàng vốn là nghĩ Mộc Tịch Bắc đã đi Bắc Bang, như vậy nàng cũng liền có hi vọng, cho dù như trước không có hi vọng, nhưng trong mắt nam nhân này cũng sẽ không có người khác, thế nhưng bây giờ, nàng lại phát hiện tất cả mọi chuyện đều là giả dối, mình giống như là kẻ ngốc tâm tâm niệm niệm nhớ đến nam tử này, thậm chí bốn phía nghe ngóng thông tin về hắn.



Nghe nói lúc nhỏ Lục hoàng tử đã cực kỳ thông minh, luôn được người niềm vui, trưởng thành lại là quân tử nhẹ nhàng, làm người ôn hòa, hay thích làm việc thiện, nàng chỉ vì muốn nghe ngóng một chút xíu tin tức của hắn, thậm chí không tiếc trả số bạc lớn lấy tin tức của hắn, nàng thường thường một mặt nghe, một mặt tưởng tượng dáng vẻ khi còn bé của hắn, nghe nhiều hơn, liền tuyệt không cảm thấy hắn đáng sợ, ngược lại lại cảm thấy hắn như hôm nay đều do bị áp lực của chính sự triều đình.



Thế nhưng, ngay khi nhìn thấy hai người tay kéo tay cùng đi ở đầu đường, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc, tâm Mộc Tịch Hàm tựa như bị mèo dùng móng vuốt cào xé, chỉ cảm thấy mình đã bị Mộc Tịch Bắc lừa gạt, còn trở thành trò cười trong mắt bọn họ, nếu không, nếu không phải là như thế, Mộc Tịch Bắc làm sao có thể xuất hiện ở Tây La, thế Bắc a Tam hoàng tử lại ở nơi nào?



Ánh mắt Mộc Tịch Bắc dừng ở trên phấn môi sưng đỏ của Mộc Tịch Bắc, rốt cục một tia áy náy cuối cùng trong lòng đều biến mất không thấy, lại càng quên đi cái gì là tỷ muội cốt nhục tình thân, chỉ cảm thấy ghen tỵ đến phát cuồng.



Con ngươi luôn luôn an tĩnh của Mộc Tịch Hàm vậy mà xẹt qua một tia gợn sóng, hai tay nắm thật chặt nắm đấm, lên cơn giận dữ.



Mộc Tịch Hàm đè nén ghen tị điên cuồng trong lòng, cố gắng làm cho mình vững vàng, trở lại Tướng phủ, ở bên người Lão thái phi trầm mặc hồi lâu, rốt cục mở miệng nói:



" Cô."



" Có chuyện gì thì nói thẳng đi, ta thấy dáng vẻ hôm nay của ngươi đầy tâm tư, ngược lại có phần không giống tính tình của ngươi. "



Lão thái phi ngồi ở trên giường êm, cũng không nhìn Mộc Tịch Hàm, chỉ chuyển động phật châu trên tay.



Cũng không biết làm sao từ sau khi đứa bé Mộc Tịch Bắc kia rời đi, bà vẫn luôn tâm thần không yên, ngược lại cũng không biết vì sao đứa bé kia luôn có thể đả động tới thần kinh của mình, có điều ngược lại cũng may mà có Tịch Hàm làm bạn, lúc này mới khiến cho thời gian không khó khăn đến như vậy.



Mộc Tịch Hàm nghĩ nghĩ, mở miệng nói:



" Hôm nay con ra đường vậy mà nhìn thấy Ngũ muội muội. "



Con mắt Lão thái phi đột nhiên trợn to, Phật Tổ dưới tay cũng đình chỉ chuyển động.



------ Đề lời nói với người xa lạ ------



Ta sát.... Náo biểu không có tỉnh... Ta không mặt mũi cầu vé tháng số một, buổi tối hẳn là sẽ bổ sung hai ba ngàn chữ miễn phí tặng mọi người, ta sai lầm.... Chớ mắng ta... Hu hu bổ sung xong ta sẽ ở đằng sau tiêu đề lại bổ sung thêm hai chữ... Bỏ chạy