Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 93 : Ngo ngoe muốn động

Ngày đăng: 00:42 19/04/20


Một đoàn người trở lại Tướng phủ, quản gia người hầu trong phủ đều đã sớm chờ ở cửa ra vào, vừa thấy xe ngựa dừng ở trước cửa, rất nhanh đã có người tiến lên tiếp ứng.



Mộc Tịch Bắc, Mộc Tịch Hàm và Mộc Hải Dung cùng nhau đi theo sau lưng Lão thái phi bước vào cửa Tướng phủ, người hầu sau lưng liền đem đại môn Tướng phủ đóng kín lại.



Bởi vì đã gần tới mùa thu, cảnh sắc trong tướng phủ ít nhiều có mấy phần hiu quạnh, cây cối mặc dù còn chưa hoàn toàn biến thành cành khô, thế nhưng lá cây cũng đã lả tả bay xuống, trải ở trên mặt đất Tướng phủ thành một tầng dày đặc.



Đóa hoa cũng ít đi rất nhiều, không bằng mấy ngày trước đó, dưới nắng nóng của mặt trời tranh nhau nở đủ loại hình dạng, Mộc Tịch Bắc nhịn không được nghĩ đến Đa Luân, nữ tử phóng đãng nhưng cũng thống khổ ấy, cuối cùng cũng bất quá là hóa thành một bộ bạch cốt, tốt, sẽ có một tòa lăng mộ, không tốt, thì ngay cả hài cốt cũng không còn, người cả đời này, hình như chính là như thế, cho dù ngươi có thể có được thiên hạ, cũng sẽ luôn có những thứ mà ngươi không bao giờ có được.



Mấy người còn chưa đi vào được mấy bước, Mộc Tịch Bắc liền gặp được một người quen, Liễu Chi Lan.



Lão thái phi dẫn đầu dừng lại bước chân, các vị tiểu thư và hạ nhân sau lưng cũng đều rối rít ngừng lại, Liễu Chi Lan nhìn thấy mấy người đi vào lập tức chào đón:



" Thế là đã đón Bắc Bắc về rồi, lâu rồi không gặp, thật đúng là làm cho mẫu thân ta rất tưởng nhớ. "



Mộc Tịch Bắc liếc mắt một cái liền nhìn thấy Liễu Chi Lan đang đỡ bụng, không khỏi nhíu mày, thấy khí sắc Liễu Chi Lan hồng nhuận, tinh thần vô cùng tốt, nói vậy trong khoảng thời gian này trôi qua cũng không tồi.



Một thân váy dài đậu sa hồng đối vạt áo, áo khoác ngoài màu vàng sẫm, búi tóc tinh xảo, mấy cây trâm cài tóc thanh khiết, vẫn là vị chủ mẫu Tướng phủ thích nhất là giả nhân giả nghĩa như trước kia, khác biệt chính là, một thân tôn vinh cùng kiêu ngạo đã tan đi, Liễu Chi Lan lại dựng lên dáng vẻ thanh thuần lương thiện, điều này không khỏi làm Mộc Tịch Bắc cảm thấy thật thú vị.



" Ngươi không hảo hảo ở lại trong sân viện đi, sao lại chạy ra tiền viện rồi."



Lão thái phi lãnh đạm mở miệng, khiến cho người ta không cảm nhận được là chán ghét hay là yêu thích.



" Ở trong viện thật sự là rất buồn bực, ta muốn ra ngoài nghênh đón các ngươi, gian phòng của Bắc Bắc ta cũng đã để cho người thu thập qua, ngược lại không có cái gì không ổn."



Liễu Chi Lan mang theo vài phần lấy lòng mở miệng nói.



Mộc Tịch Bắc lại rơi vào trầm tư, nàng đây hồi lâu chưa từng nhìn thấy Liễu Chi Lan, khoảng cách từ lần trước chứng thực Liễu Chi Lan có thai đại khái đã năm, sáu tháng rồi, bây giờ nhìn thái độ của Lão thái phi, cũng đã ngầm cho phép Liễu Chi Lan có địa vị ở trong phủ này, dù sao một nữ nhân không có bối cảnh gia thế bây giờ lại còn có thai, sợ là không tạo nổi sóng gió gì.



Huống hồ, dưới cái nhìn của Lão thái phi, mấy đứa nhỏ trong phủ này sợ là không có một đứa nào là đèn đã cạn dầu, ngược lại là cũng không sợ Liễu Chi Lan nói.



Chỉ là Mộc Tịch Bắc đang suy nghĩ, Liễu Chi Lan đường hoàng xuất hiện ở trước mặt nhiều người như vậy, cũng chính là cho thấy Lão thái phi đã thừa nhận đứa bé này là của Mộc Chính Đức, cho nên mới sẽ cho người không quyền không thế như Liễu Chi Lan khôi phục thân phận, thậm chí còn chăm sóc rất tốt.



Nhưng lại không biết trong lúc đó Mộc Chính Đức có từng trở lại hay không, đứa nhỏ này liệu có được Mộc Chính Đức tự mình thừa nhận hay không, xem ra ngược lại là phải để Bạch Lộ hảo hảo hỏi thăm một chút mới được.



" Cô, chúng ta vẫn sớm đi vào trong đi, nhìn mẫu thân đỡ bụng bầu cũng rất vất vả, hiện giờ thời tiết cũng đã trở lạnh, vẫn không nên ở bên ngoài trì hoãn quá lâu mới phải. "



Mộc Tịch Bắc nhẹ giọng mở miệng.



Lão thái phi gật gật đầu, mở miệng nói:



" Vậy liền đi vào đi. "



Nói xong liền dẫn đầu dẫn đường ở phía trước, Liễu Chi Lan cũng đi theo bên người Lão thái phi, bên người có bà tử cẩn thận hầu hạ.



Lão thái phi nhìn nhìn Liễu Chi Lan, chậm lại ngữ khí mở miệng nói:



" Bây giờ thân thể ngươi cũng nặng nề, nếu muốn ăn gì cứ việc đi nói cho phòng bếp, còn có thứ gì dùng không quen cũng đều có thể đi tìm quản sự, chi phí ăn mặc của bản thân đều phải cẩn thận cũng không nên làm khổ đứa nhỏ."



" Đa tạ thái phi quan tâm, những ngày này ta đều thanh tỉnh, bà đỡ cũng đã sớm mời xong, nghĩ đến sẽ không xuất hiện sai lầm gì đâu."



Trong giọng nói của Liễu Chi Lan thiếu đi bén nhọn và sắc bén như trước kia, cả người tựa như đều trở nên khéo đưa đẩy hơn một chút.



Nhưng ánh mắt Mộc Tịch Bắc lại dừng ở trên bóng lưng Liễu Chi Lan, ánh mắt có chút đen tối không rõ, nàng thấy cũng không phải là Liễu Chi Lan có tính tình biến hóa, còn có trên mặt của Liễu Chi Lan tràn đầy nồng đậm lại không ra hạnh phúc.



Nàng biết Liễu Chi Lan vẫn luôn yêu Mộc Chính Đức, cho nên lúc trước mới có thể cường ngạnh gả cho Mộc Chính Đức chức quan thấp kém, nhưng hôm nay nhìn thấy bộ dáng này của bà ta, rõ ràng là đang yêu, như vậy nói cách khác, Mộc Chính Đức nhất định là từng vụng trộm trở về, thậm chí là còn mấy lần trấn an Liễu Chi Lan, mới có thể để một nữ nhân không có gì cả, một lần nữa trở nên chói lọi.



Đi đến ngã ba, một đoàn người lại dừng bước chân, Liễu Chi Lan quay đầu nhìn Mộc Tịch Bắc một chút, mở miệng nói với Lão thái phi:



" Thái phi, ta đã lâu không gặp đứa nhỏ Bắc Bắc này, nên vô cùng tưởng niệm, không bằng ta sẽ đưa nó hồi Minh Châu viện, cũng đi lại nhiều một chút. "



Lão thái phi nhìn Mộc Tịch Bắc một chút, ngẫm nghĩ một lát không có mở miệng.



Liễu chi lan lại mở miệng lần nữa:



" Thái phi cứ yên tâm đi, ta sẽ dẫn theo nha hoàn bà tử nha hoàn, sẽ không xuất hiện sai lầm gì đâu."



Mộc Tịch Bắc gật gật đầu:



" Cô, đúng lúc con cũng vô cùng tưởng nhớ mẫu thân, không bằng cứ để cho con bồi mẫu thân một lúc đi."



" Một khi đã như vậy, vậy thì đi đi, chỉ là không muốn làm phiền mẫu thân ngươi thôi, ngươi cũng phải giúp đỡ cẩn thận chiếu cố, bây giờ trong người đang có thai, rất quý trọng đấy. "



Lão thái phi dặn dò.



Mộc Tịch Bắc gật gật đầu:



" Cô yên tâm."



Lần này Lão thái phi liền phân đường từ ngã ba, còn Mộc Tịch Hàm và Mộc Hải Dung thì đi theo con đường Lão thái phi đi, mà đứng ở nguyên chỗ thì chỉ còn lại Liễu Chi Lan và Mộc Tịch Bắc.



Mộc Tịch Bắc dẫn đầu nâng lên khuôn mặt tươi cười, mở miệng nói với Liễu Chi Lan:



" Mẫu thân, chúng ta cũng đi thôi, hôm nay bên ngoài gió lớn, sợ thân thể người giật mình."



" Tơ tằm của Ngũ tiểu thư thay đổi không ít, trổ mã càng ngày càng đẹp ra, bây giờ lại còn rất hiểu chuyện."



Liễu Chi Lan cũng không làm khó dễ Mộc Tịch Bắc, chỉ là lời nói này lại là có chút ý vị thâm trường, đáng giá hỏi thăm.



Mộc Tịch Bắc sóng mắt lưu chuyển, cười nhẹ mở miệng:



" Người luôn phải thay đổi, tựa như mẫu thân, bây giờ lại có thai, tự nhiên cũng khác biệt với ngày xưa, mẫu thân người nói có đúng không?"



Lời này của Mộc Tịch Bắc cũng là giấu giếm thâm ý, coi là đang nói cho Liễu Chi Lan nghe, bây giờ bà không có bất luận thân nhân gì nữa, chỉ còn lẻ loi lại một mình, cho dù là có đứa nhỏ, nhưng cũng không thể sánh bằng vênh váo hung hăng như ngày xưa nữa.



Trong lòng Liễu Chi Lan run lên, cười có chút miễn cưỡng, lại lạnh nhạt mở miệng nói:



" Cuối cùng sẽ thay đổi, dù sao người không thể ngàn ngày tốt, thời trẻ qua mau, mẫu thân bây giờ cũng coi như nghĩ thông suốt rồi, là của ngươi thì sẽ là của ngươi, không phải của ngươi thì tranh như thế nào cũng vô dụng, cho nên tất cả cũng đều phai nhạt."




Ngữ khí Thanh Từ có chút hòa hoãn:



" Ngươi đi nói lại cho những hạ nhân trong viện này cho ta, phàm là những người xem náo nhiệt, ta không ngăn trở, thế nhưng nếu ai còn dám gây ra một chút tiếng động, cẩn thận da của mình chút."



Ma ma kia cuống quít đứng dậy, gật đầu đáp ứng, nhón mũi chân một đường chạy đi.



Thời tiết ngoài phòng có chút ẩm ướt lạnh lẽo, Thanh Từ nhìn sắc trời một chút, cau mày xoay người đi vào trong phòng, thân thể tiểu thư không được tốt lắm, thích ngủ, nhưng sớm như vậy đã bị giày vò tỉnh lại, thật sự là phiền lòng.



Nhưng Thanh Từ thật sự là phục Lục tiểu thư kia, mới sáng sớm như thế, nàng là như thế nào phát hiện chó mình không có, lại làm sao tìm được? Chẳng lẽ đều không cần đi ngủ, Thanh Từ chỉ có thể đem cái này quy cho Mộc Hải Dung thật sự là rất ưa thích con chó này.



Thanh Từ đem lời nói của ma ma kia chuyển cáo cho Mộc Tịch Bắc, Mộc Tịch Bắc chống đỡ thân thể ngồi dậy, hơi thanh tỉnh một chút mở miệng nói:



" Cầm đèn đi, đi xem một chút, không lâu nữa Lão thái phi cũng sẽ bị kinh động."



Sau khi thần trí dần dần rõ ràng, Mộc Tịch Bắc cau mày bắt đầu suy đoán con chó này của Mộc Hải Dung sao đang êm đẹp thì đã chết, là trùng hợp hay là có người dự mưu, nếu có người dự mưu thì mục đích lại là cái gì? Ai sẽ êm đẹp đi xích mích cùng một con chó, mà tính tình Mộc Hải Dung cũng không đi đắc tội với người ta, vậy mục đích của người này lại là cái gì?



Mộc Tịch Bắc vẫn cảm thấy đầu có chút choáng váng, chưa linh động lắm, nhưng vẫn kiên trì ngồi dậy.



Thanh Từ gật gật đầu, sau đó thay y phục đơn giản chải sơ búi tóc cho Mộc Tịch Bắc.



Đợi giây lát, trời dần dần sáng lên, Mộc Tịch Bắc liền mở miệng nói với Thanh Từ và Bạch Lộ:



" Đi thôi, đi xem một chút."



Thanh Từ và Bạch Lộ một đường đi theo Mộc Tịch Bắc, xác thực thấy trong vườn hoa đã tụ tập không ít người, lấy Lão thái phi cầm đầu, Mộc Tịch Hàm ở một bên, Mộc Hải Dung vẫn là tư thế trước đó ngồi dưới đất ôm chó gào khóc, lê hoa đái vũ cực kì đáng thương, bất kể là ai khuyên cũng vô dụng.



Sắc mặt Lão thái phi cũng không tốt lắm, dù sao vừa mới sáng sớm bị người làm tỉnh lại ai cũng sẽ không tốt hơn, có điều Lão thái phi vẫn khuyên nhủ:



" Dung Dung, ngươi nghe lời, về trước đi, ngồi ở chỗ này không còn hình dáng, quay đầu cô mở miệng với Bệ hạ, lại cầu một con tốt cho ngươi."



Mộc Hải Dung lại không quan tâm, tự mình ở đó khóc sụt sùi, một mặt vuốt vuốt lông trên đầu con chó.



Mộc Tịch Bắc nhìn về phía con chó kia, trên người chó còn mặc một bộ áo nhỏ, tựa hồ vẫn là sa tanh tân tiến của năm nay làm ra, xem ra Mộc Hải Dung thật sự là cực kỳ thích con chó này, bằng không sẽ không nghĩ tới cũng làm một kiện y phục cho nó, còn dùng loại vải tốt như vậy.



Mộc Hải Dung vẫn khóc như cũ, rất thê lương, khi mệt mỏi thì vẫn ở tại nơi đó thở dốc, nhưng ai cũng không thèm để ý tới, ai cũng không nhìn, chỉ nhìn con chó trong ngực mình.



Lão thái phi bất đắc dĩ, cũng không thể để đường đường là tiểu thư Tướng phủ lại cứ ngồi ở chỗ này như thế, thật sự là không còn ra gì, lập tức nghiêm nghị mở miệng hỏi:



" Con chó này đã xảy ra chuyện gì? Đang êm đẹp làm sao lại chết!"



Một ma ma sau lưng Mộc Hải Dung mở miệng nói:



" Hồi bẩm Lão thái phi, con chó này vốn là do lão nô trông giữ, nhưng ai biết tối hôm qua lại đột nhiên chạy ra ngoài, lão nô bừng tỉnh, lập tức liền ra ngoài xem xét, nhưng ai biết lại không thấy bóng dáng đâu nữa, lão nô biết con chó này xưa nay rất được Lục tiểu thư yêu thích, cho nên mới đánh thức Lục tiểu thư."



Chân mày của Lão thái phi cau lại, ma ma kia rụt cổ lại lại kiên trì tiếp tục mở miệng:



" Lục tiểu thư vừa nghe xong, liền mặc vào quần áo rồi chạy ra bên ngoài, bắt đầu tìm chó ở khắp nơi, bọn nô tài cũng đều theo sát bắt đầu tìm kiếm."



" Cho nên tìm được ở ngay trong vườn hoa này?"



Lão thái phi hỏi ngược lại.



Người kia lắc đầu lại gật đầu:



" Lúc mới đầu cũng đi tìm ở nơi này, thế nhưng căn bản cái gì cũng không có, nhưng về sau lúc đi qua lần nữa, liền phát hiện ở trong này, sau đó Lục tiểu thư liền bắt đầu khóc lớn không ngừng, nô tỳ khuyên như thế nào cũng vô dụng."



Mộc Tịch Bắc đánh giá hoàn cảnh bốn phía một phen, vẫn là vườn hoa, chỉ là lại không phải vị trí hôm đó.



Đúng lúc này, Tình cô cô lại là mở miệng nói:



" Chủ tử, nô tỳ nhìn con chó kia tựa hồ còn hơi thở, sợi tóc Lục tiểu thư tựa hồ mới bị gợi lên."



Lão thái phi cau mày nhìn về phía Tình cô cô:



" Ngươi có nhìn lầm không? Hiện tại gió mặc dù không lớn, nhưng vẫn có."



Tình cô cô suy nghĩ một chút vẫn là mở miệng nói:



" Nô tỳ thấy con chó kia vẫn có hô hấp yếu ớt, bởi vì cũng không phải tất cả các sợi tóc rủ xuống của Lục tiểu thư đều động."



Mộc Hải Dung nghe xong, cũng nâng cặp mắt lưng tròng lên, mở miệng nói:



" Đại phu, ta muốn đại phu."



Lão thái phi nháy mắt, rất nhanh liền có người đi y quán mời đại phu tới.



Đại phu kia mang theo cái hòm thuốc vốn cho rằng là xem bệnh cho người ta, chưa từng nghĩ lại là một con chó, mặc dù trong lòng có chút không vui, nhưng vẫn nhận mệnh đến xem.



Đại phu kia nhìn kỹ một chút, bởi vì không phải chuyên môn nhìn động vật, cũng không phải người lành nghề, nhưng một vài vấn đề cơ bản cũng tương thông như người, đại phu bảo Mộc Hải Dung để cho chó nằm dưới đất, Mộc Hải Dung do dự một hồi, rốt cục bỏ được để chó dưới đất.



Nhưng lần này, lại khiến đám người kinh ngạc một hồi, trên váy Mộc Hải Dung lại có một mảnh vết máu, Mộc Tịch Bắc liên hệ đến Mộc Hải Dung nói tới con chó này chính là đang mang thai, không khỏi liền phỏng đoán chó này sợ là sảy thai, cho nên liên luỵ đến tính mệnh, mới có thể có bộ dáng này.



Đại phu kia tựa hồ cũng sáng tỏ, tuy nhiên vẫn đơn giản tra xét qua một chút, mở miệng nói với mọi người:



" Con chó này là ăn nhầm thuốc phá thai của người, mới có thể phản ứng như thế, chỉ là liều lượng của thuốc phá thai ở người tương đối lớn, dược tính lại độc, cho nên tính mệnh con chó này e rằng khó đảm bảo."



Mộc Hải Dung lại lớn tiếng khóc lên, sắc mặt Lão thái phi cũng ngưng trọng lên, đang yên đang lành, trong phủ tại sao có thể có thuốc phá thai chứ! Lão thái phi lại liên tưởng đến Liễu Chi Lan, trong phủ người duy nhất có thai đó là Liễu Chi Lan, lúc này liền mở miệng nói:



" Tình nhi, ngươi đi xem phu nhân thế nào."



------ Đề lời nói với người xa lạ ------



Bó tay rồi, rốt cục nơi nào có muốn chữ, chính là truyền không lên.... Muội a



Ta thật muốn chửi một câu, mẹ nó! Ta tìm nhanh một cái điểm, dẫn đến ta sửa văn cũng bị mất, vẫn là dùng bản thảo, kết quả phát hiện cấm chữ ở trong đề mục! Ngo ngoe muốn động... Im lặng... Hố cha