Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 110 : Hoàn toàn đảo điên

Ngày đăng: 00:42 19/04/20


" Bệ hạ... " Dưới hố bẫy vậy mà lại truyền đến một giọng nói, không khỏi làm cho mọi người giật nảy mình, thậm chí còn nghĩ rằng có phải mình xuất hiện ảo giác, cho nên nghe lầm hay không.



" Bệ hạ, thần thiếp có thể chứng minh đêm qua Ninh tần muội muội vẫn luôn ở nơi này. " Giọng nói dưới hố bẫy lại tiếp tục truyền đến.



Hoàng đế nhướng mày: " Người nào ở phía dưới?"



Thị vệ kia bước nhanh tới trước một bước mở miệng nói: " Hồi bẩm Bệ hạ, là Ngũ phi nương nương, đêm qua Ngũ phi nương nương và Ninh tần nương nương cùng nhau rơi xuống hố, lúc Bệ hạ đến ti chức chỉ mới cứu được Ninh tần nương nương lên."



" Còn không mau cứu người!" Hoàng đế cả giận nói với thị vệ.



Mấy người lập tức lại bận rộn, cẩn thận dùng dây thừng kéo Ngũ Y Nhân lên.



Lúc Ngũ Y Nhân được cứu lên, cũng đã mất đi vài phần đoan trang của ngày xưa, có chút chật vật không chịu nổi, không giống Ninh tần trước khóc lóc kể lể với Hoàng đế, mà sau khi Ngũ Y Nhân đi lên chuyện thứ nhất lại lảo đảo đi đến bên người Ninh tần, giận giữ không thôi mở miệng nói: " Ninh tần muội muội, chuyện cho tới bây giờ, muội rốt cuộc còn muốn giúp đỡ nàng ta giấu diếm tới khi nào! Chẳng lẽ muội muốn vì nàng ta mà làm cho Bệ hạ mãi hiểu lầm muội!"



Mọi người bị một màn bất thình lình làm cho mơ hồ, gia chủ Tề gia gia ở một khắc nhìn thấy Ngũ Y Nhân, liền sâu sắc nhận ra sự tình lần này đã bại lộ, một trái tim treo lên cao cao.



" Ngũ phi, ngươi đang nói bậy bạ gì đó? Ngươi có thể chứng minh từ đêm qua đến giờ Ninh tần và ngươi vẫn luôn ở cùng nhau? Và vì sao các ngươi lại rơi xuống hố bẫy chứ? " Hoàng đế trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy như lọt vào trong sương mù, suýt nữa bị xoay mơ màng.



Mộc Kiến Ninh vẫn quay đầu qua chỗ khác, nhìn cũng không thèm nhìn Hoàng đế, nước mắt tràn mi mà ra, tựa như hai dòng suối nhỏ uốn lượn.



Ngũ Y Nhân cắn răng một cái, mở miệng nói với Mộc Kiến Ninh: " Ninh tần muội muội, tỷ tỷ cần phải nói chuyện này ra, có một số người cần phải nhận trừng phạt, muội một lòng che chở cho nàng, nhưng người nhà của nàng lại cắn muội không thả đấy! "



Kiên nhẫn của Hoàng đế đã không còn thừa bao nhiêu, cũng may Ngũ Y Nhân dường như đã đoán ra tâm tư Hoàng đế, đầu nâng lên, mang theo vài phần ngạo khí mở miệng nói: " Khởi bẩm Bệ hạ, hôm qua Ninh tần muội muội vội vàng cáo biệt Vĩnh Dạ quận chúa, chính là nhìn thấy trong rừng cây có một bóng người, mà bóng người này không phải người khác, chính là Tề phi nương nương, cho nên Ninh tần muội muội liền nhịn không được đi theo, mà thiếp thân thì nhìn thấy Tề phi có hành vi khả nghi, cho nên một đường đi theo, thẳng đến trong rừng cây này, lại gặp phải Ninh tần muội muội. "



" Ngươi nói cái gì? Tề phi! " Hoàng đế thật sự nghĩ mãi mà không rõ chuyện này rốt cuộc là như thế nào, làm sao lại liên quan đến cả ba phi tử của mình, xem ra đêm qua không chỉ có một mình Ninh tần, mà ngay cả Ngũ Y Nhân và Tề phi cũng không ở trong doanh trướng của mình, mấy cung tỳ này thật sự là to gan lớn mật, ngay cả chuyện lớn như vậy cũng không có ai báo cáo với ông, quả thực là không coi vị Hoàng đế như ông ra gì!



" Phải, trước đó thiếp thân phát hiện Tề phi có hành vi khả nghi, ôm một bao hành lý liền chạy vào trong rừng cây, một đường còn trốn tránh, nên liền đi theo, thẳng đến ở trong rừng cây phát hiện Ninh tần muội muội cũng đi theo, hai người bọn thiếp liền kết bạn đi theo, nhưng lại nhìn thấy Tề phi đang gặp riêng một nam nhân, thậm chí chuẩn bị bỏ trốn, hai người bọn thiếp đang muốn tiếp tục đuổi theo xem rõ ngọn ngành, nhưng lại trời đất xui khiến lọt vào hố bẫy này. " Ngũ Y Nhân vẻ mặt nghiêm túc, khiến cho người ta không thể không tin lời nàng nói chính là sự thật.



" Ngươi nói là Tề phi! " Hoàng đế hỏi ngược lại.



Ngũ Y Nhân gật gật đầu:" Đúng vậy, thiếp thân và Ninh tần muội muội đều thấy rất rõ ràng, Tề phi và tên nam nhân hình như đi xuống từ con đường nhỏ của đỉnh núi này, sau đó cưỡi ngựa rời đi, mà đối với nghi ngờ của Tề đại nhân rằng Ninh tần muội muội có phải là sáng nay mới trở về hay không, thiếp thân cũng có thể cam đoan, đêm qua thiếp thân và Ninh tần muội muội vẫn luôn ở cạnh nhau, sau khi hai bọn thiếp bị té xuống hố bẫy, Ninh tần muội muội liền bị đụng đến hôn mê, mà thiếp thân sau một lát chiếu cố nàng, cũng cảm thấy lực bất tòng tâm, liền cũng mê man."



" Vương Thuận Minh, lập tức đi tra cho ta đêm qua Tề phi ở đâu! " Sắc mặt Hoàng đế đen có thể so với đáy nồi.



Gia chủ Tề gia dường như đã ý thức được sự tình không tốt, thậm chí vượt xa khỏi tưởng tượng của ông, người vừa mới phái đi đã trở về, nói với ông Tề phi căn bản không ở trong doanh trướng, điều này không khỏi làm ông cảm thấy cực kì bất an.



Tề Huy dường như vẫn không cam lòng: " Ngũ phi nương nương, ngài thật sự là ngậm máu phun người! Nếu như Ninh tần thật sự nhìn thấy muội muội ta, vì sao trước đó nàng ta không nói ra nguyên do, lại chỉ trầm mặc. "



Mộc Kiến Ninh hợp thời cười, mang theo vài phần bi thương, một đôi đôi mắt đẫm lệ nhìn Hoàng đế, mở miệng nói: " Thứ nhất, ta vốn cho rằng trong tay ta không có bằng chứng, cho dù Bệ hạ nhìn thấy ta cũng chưa chắc có thể tin ta, thứ hai, ta nghĩ dù sao cũng là một chuyện ám muội, nếu như truyền ra ngoài, sẽ có hại đến anh minh của Bệ hạ, cho nên ta nguyện ý chịu đựng ủy khuất này. Thiếp thân nghĩ Bệ hạ nhất định sẽ tin tưởng thiếp thân, nhưng ai biết Bệ hạ lại hoài nghi thiếp thân như thế, đây thật sự khiến cho lòng thiếp đau như đao cắt."



Mộc Kiến Ninh cắn môi, gian nan phun ra từng chữ, khiến không ít lão giả ở đây đều cảm thấy Mộc Kiến Ninh đúng là một phi tử có lòng lo lắng cho Hoàng đế, thậm chí còn không để ý trong sạch của mình mà nguyện ý bảo toàn mặt mũi của Hoàng đế, thật sự là bội phục.



Hoàng đế sững sờ, nhìn khuôn mặt lê hoa đái vũ kia, trong lòng đau xót, ông thật sự không ngờ nàng lại nghĩ như vậy, càng không ngờ nàng không chịu giải thích thứ nhất là vì bảo toàn mình, thứ hai là vì oán hận mình không tín nhiệm, đang giận lẫy mình.



Trong lúc nhất thời, Hoàng đế có chút xấu hổ, dù sao trước đó mình đều đem tất cả lửa giận phát tiết ở trên người Ninh tần, xem nàng là người yêu đương vụng trộm với Thái tử, bây giờ lại quay ngược an ủi Mộc Kiến Ninh, cái này không khỏi làm cho Hoàng đế cảm thấy khá mất mặt.



Mộc Kiến Ninh lau khô nước mắt, hai mắt đã mất đi hào quang ngày xưa, mở miệng nói với Hoàng đế: " Bệ hạ, trong cung mọi việc phức tạp, lòng người khó lường, Kiến Ninh qua thật sự là rất gian nan, mặc dù thiếp còn trẻ, nhưng lòng thiếp cũng đã mệt mỏi, sau khi chuyện này kết thúc, thiếp nguyện cắt tóc làm ni cô, còn xin Bệ hạ thành toàn!"



Hoàng đế nghe xong, tròng mắt đều muốn trừng ra, ông chẳng thể ngờ được tính tình Mộc Kiến Ninh lại mạnh mẽ như vậy, liền trầm giọng mở miệng nói: " Ngươi cứ ở trong cung, Trẫm sẽ không ân chuẩn cho ngươi xuất gia đâu!"



Mộc Kiến Ninh lại thê thảm cười nói: " Thiếp thân biết Bệ hạ đang nghĩ gì, Bệ hạ nhất định là nghĩ chỉ là oan uổng thiếp thân thôi, thiếp thân làm như vậy không khỏi có chút chuyện bé xé ra to, nhưng mà Bệ hạ làm sao hiểu được, thiếp khổ sở chính là Bệ hạ hoài nghi cùng không tín nhiệm, thiếp từng một lần cho rằng Bệ hạ yêu thiếp, thời gian Bệ hạ làm bạn ở bên cạnh thiếp là tốt đẹp như vậy, mỗi một giờ mỗi một phút, đều khắc sâu ở trong đầu của thiếp, nhưng tới hôm nay thiếp mới phát hiện, thì ra thiếp cũng chỉ là một nữ nhân bình thường của Bệ hạ thôi, hậu cung Bệ hạ giai lệ ba ngàn, không chiếm được tình yêu của Bệ hạ, kiếp này Kiến Ninh sẽ không bước vào hồng trần nữa!"



Mộc Tịch Bắc nhìn vẻ mặt thê thảm bi thương của Mộc Kiến Ninh, ý cười bên môi nhịn không được sâu hơn, Mộc Kiến Ninh thật sự rất biết diễn trò, quả thực có thể dùng trên lô hỏa thuần thanh để hình dung, mặc dù mình đã sớm báo mọi chuyện cho nàng, thậm chí còn cẩn thận dạy bảo nàng phải biểu hiện ra sao, nhưng mà vở tuồng này của nàng, thật sự là vượt quá dự liệu của mình.



Hoàng đế nhất thời bị vây ở bên trong khiếp sợ, Mộc Kiến Ninh nói một phen mang đến cho ông rung động thật lớn, ông luôn cho rằng, những nữ nhân này đều là quân cờ quyền thần xếp vào bên cạnh mình, giấu trong lòng mục đích khác nhau, tranh quyền đoạt thế, trèo cao giẫm thấp, nhưng hôm nay nữ tử cực giống mẫu thân mình, lại nói với mình là nàng yêu mình, bởi vì nàng cảm thấy mình không yêu nàng, nàng thậm chí còn muốn cắt tóc đi tu, không thể không nói, điều này thật sự khiến ông rất cảm động.



Mà Ngũ Y Nhân quỳ gối ở một bên thì siết chặt nắm đấm, lúc Mộc Tịch Bắc tìm tới nàng chỉ nói với nàng, chỉ cần nàng chịu hỗ trợ, thì sẽ trợ giúp nàng vặn ngã Tề phi, nhưng ai ngờ được, nàng ta còn muốn lợi dụng cơ hội này nâng Mộc Kiến Ninh đi lên, thật sự là đáng hận.



Có điều chuyện cho tới bây giờ, nàng nhất định phải giúp đỡ Mộc Kiến Ninh triệt để giải quyết Tề phi, nếu không ngày sau ở trong hậu cung, Ninh tần được sủng ai, còn có một Tề phi kiêu ngạo, tình cảnh của nàng sẽ càng thêm gian nan.



" Là Trẫm hiểu lầm nàng, đừng nói lời ngốc nghếch nữa, Trẫm đương nhiên là yêu nàng." Hoàng đế kéo Mộc Kiến Ninh vào trong ngực của mình.



Mộc Kiến Ninh bị đau, trong mắt lóe lên một tia ngoan ý, nam nhân này làm gì yêu mình chứ, nếu không vì sao trên chân của mình rõ ràng đã chảy máu, ông ta lại không chú ý chút nào.



Mộc Chính Đức hợp thời mở miệng: " Nương nương không cần lo lắng, Bệ hạ chính là bởi vì yêu nương nương tha thiết, mới có thể tức giận khi nghĩ nương nương tư thông cùng người, chính cái gọi là yêu càng sâu trách càng nhiều, cho nên nương nương hoàn toàn không cần để tâm, đáng lý phải cảm thấy cao hứng mới đúng."



Hoàng đế ném ánh mắt tán thưởng nhìn Mộc Chính Đức, một mặt phụ họa: " Đúng thế, đúng thế, đều là Trẫm không hiểu khổ tâm của nàng, thậm chí còn oan uổng nàng, trong lòng Trẫm thật sự là áy náy không thôi, trong đám nữ nhân hiện giờ, còn có ai hiểu rõ lý lẽ hơn nàng, làm cho người ta an tâm chứ."




Cho nên nói thế gian này, luôn luôn nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng, ai cũng không biết chuyện bản thân mình từng làm khi nào báo ứng sẽ đến trên người mình.



Hoàng đế nhìn nhìn Tề phi, rũ mắt ngẫm nghĩ một lát không có mở miệng, dù sao Tề phi cũng ở bên cạnh ông gần hai mươi năm, hình phạt lột da thật sự là quá mức tàn nhẫn.



Trong nháy mắt Hoàng đế ngẩng đầu nhìn về phía Tề Huy, trong lòng bỗng sinh ra một ý tưởng, lập tức mở miệng nói: " Chu ái khanh lời ấy có lý, người đâu, thi hành hình phạt lột da với Tề phi, lấy lại lề lối hoàng thất ta! Cảnh cáo thế nhân!"



Lột da là hình phạt tàn nhẫn nhất, khi lột hạ đao từ xương sống, một đao cắt làn da phần lưng thành hai nửa, chậm rãi dùng dao tách làn da cùng cơ bắp ra, lóc ra giống như là hồ điệp giương cánh, máu thịt be bét, cho đến khi toàn bộ lớp da trên thân thể được lột bỏ hoàn chỉnh, chỉ để lại một bộ xương.



Gia chủ Tề gia dường như không chịu nổi đả kích này, trực tiếp ngã ngồi xuống đất, nam nhân thiết huyết boong boong, trải qua vô số trận chiến, nhưng cuối cùng khi nhìn thấy nữ nhi nhà mình thê thảm đau đớn liền đau đến không muốn sống, gần như lâm vào tuyệt vọng.



Mà Tề Huy và Tề Túc lại càng hai mắt muốn nứt, bọn hắn thật sự không rõ, Tề gia đây là thế nào, luôn là Tề gia được vô số người lấy lòng, vậy mà bây giờ Tề gia lại bị sao vậy, vì cớ gì mà tay cầm trọng binh Tề gia lại phải bị Hoàng đế chà đạp như vậy.



Bên phía Tề phi đã bắt đầu hành hình, một con dao nhỏ đốt trên lửa đỏ bắt đầu rọc từ dưới xương sống lên đến cổ Tề phi, dao nhọn sắc bén ở dưới ánh mắt mọi người chạm đến làn da trơn bóng, chảy ra một hàng máu.



" A! " Tiếng kêu thảm thiết của Tề phi trực tiếp xuyên phá bầu trời, hai mắt bởi vì đau đớn kịch liệt cơ hồ đã muốn lòi ra, cả khuôn mặt vặn vẹo, quỷ dị mà kinh khủng.



Không ít người ở trong nháy mắt nhìn thấy cảnh tượng này liền xoay mặt đi, không dám xem một màn máu tanh này nữa.



Trên mặt Mộc Tịch Bắc từ đầu đến cuối đều treo biểu tình nhàn nhạt, nhưng Mộc Chính Đức lại kéo nàng về phía sau, ngăn trở ánh mắt không chút kiêng kỵ của nàng.



Nước mắt Tề phi chảy khắp khuôn mặt, hai mắt cũng bởi vì nước mắt mà đã mơ hồ không thấy rõ mọi thứ xung quanh, đây là sự đau đớn mà nàng đời này chưa bao giờ phải chịu! Cho dù là chết, nàng cũng không muốn.



" Mộc Tịch Bắc! Ngươi sẽ không được chết tử tế! Ta có làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi! " Tiếng nói thê lương của Tề phi tựa như ác quỷ đến từ Địa Ngục, hai tay bị người giữ chặt liều mạng giãy dụa, máu trên lưng nhỏ giọt không ngừng lan rộng ra bốn phía.



Không ít người nghe thấy âm thanh nguyền rủa của Tề phi, đều ngẩng đầu nhìn về phía nữ tử mềm mại bị Mộc Chính Đức chắn ở phía sau, được bảo hộ vô cùng tốt, trong ánh mắt mang theo tí phức tạp cùng thăm dò, nhịn không được suy đoán Tề phi vì sao phải hận nàng như vậy, nữ tử mềm mại nhìn như vô hại này, ở trong trận đọ sức của Tướng phủ và Tề gia, rốt cuộc nổi lên tác dụng gì?



Có điều không thể phủ nhận, ván này, Tướng phủ toàn thắng, mặc dù quá trình khúc chiết một chút, nhưng Tướng phủ lại không có bất luận tổn thất nào.



Trong mắt từng người phái Mộc Chính Đức không khỏi lộ ra ý cười, nhưng cũng lưu thêm một phần tâm tư với Mộc Tịch Bắc, từ mấy lần kết giao đến xem, thì Mộc Ngũ tiểu thư tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản, hơn nữa nhìn thái độ của Mộc Chính Đức, liền biết Mộc Tịch Bắc rất được sủng ái, cho nên từng người không khỏi động tâm tư, nếu như có thể móc nối cửa hôn sự này, liền đồng nghĩa với việc nhà mình sẽ mấy đời vinh hoa.



Tiếng gào của Tề phi càng ngày càng khàn khàn và trầm thấp, đôi tròng mắt kia phảng phất như có thể nhỏ ra máu, dữ tợn nhìn đám người đối diện, lại nhìn trên lưng của nàng ta, lớp da bắt đầu từ xương sống đến hai bên đã sắp lột đến vị trí bả vai, lộ ra da thịt lành lạnh lồi lõm, thậm chí còn có thể thấy được từng khúc bạch cốt.



Máu đã từ trên ghế tách tách nhỏ xuống mặt đất, loang ra, đều là màu đỏ chói mắt.



Làn da được lột bỏ hoàn hảo không chút tổn hại tựa như là một kiệt tác nghệ thuật, dùng kỹ thuật tinh xảo nhất, vừa vặn da thịt còn lại lại không được tốt như vậy, mà là lồi lõm, thịt màu trắng phấn trong không khí tản mát ra mùi máu tanh.



Tề Huy rốt cục nhịn không được, đứng lên liền xông tới, một tay đẩy người lột da ra: " Cút! Ngươi cút cho ta! Ngươi cút ngay cho ta!"



Người kia bị Tề Huy vừa đánh vừa đạp né ra, hai mắt Tề Huy đỏ bừng cũng nhỏ xuống mấy giọt nước mắt, nhìn muội muội của mình, trong lúc nhất thời không biết phải đặt tay ở chỗ nào: " Tĩnh nhi đừng sợ. Tĩnh nhi. Ca ca đến rồi đây. Ca ca sẽ bảo vệ muội..."



Giờ phút này, hô hấp của Tề phi đã mỏng manh, thanh âm lại càng khàn khàn, mở miệng nói: " Ca... Cho muội cái thống khoái!"



Hai tay Tề Huy không ngừng run rẩy lại thuỷ chung không xuống tay được, Tề phi lần nữa gian nan mở miệng: " Nhị ca. Giết Mộc Tịch Bắc. Báo thù cho muội. Giết nàng ta..."



Tề Huy dùng sức gật đầu, hắn sẽ thay nàng báo thù!



Tề Huy đang muốn động thủ, Hoàng đế lại mở miệng: " Ngăn hắn lại!"



Thị vệ Cẩm Y Vệ lập tức tiến lên ngăn Tề Huy lại, mặc cho hắn đấm đá như thế nào cũng không buông tay.



" Tề Huy tự mình tặng Hổ phù cho người khác, trợ giúp Tề phi và Thái tử bỏ trốn, cũng giúp đỡ bao che, nay thu hồi chức quân Kim Vũ Tướng quân, thu hồi binh quyền trong tay! " Hoàng đế mở miệng nói với Tề Huy mang vẻ mặt phát cuồng.



Trong lòng rất nhiều người đều hiểu, Bệ hạ là muốn Tề Huy ngoan ngoãn giao ra binh quyền trên tay, chỉ cần hắn chịu ngoan ngoãn nộp lên, như vậy Tề phi sẽ không phải chịu nhiều tra tấn như vậy nữa, sẽ được chết một cách thống khoái.



Tề Huy từ trong ngực móc ra ba cái Hổ Phù, ném qua, một phen giãy khỏi Cẩm Y Vệ, lần nữa chạy về phía Tề phi.



Tề Túc cũng theo tới, hắn là trưởng tử, nhất định phải giữ vững tỉnh táo, nếu như hắn giống Tề Huy, tổn thất của Tề gia sẽ càng lớn hơn, cho nên hắn nhất định phải tỉnh táo tỉnh táo lại tỉnh táo, cho dù là Thái Sơn đè xuống đầu, hắn cũng không thể dễ dàng bối rối, bởi vì một quyết định sai lầm sẽ khiến cho Tề gia tổn thất nặng nề.



Mộc Tịch Bắc nhìn ba cái Hổ Phù rơi xuống đất, lần này Hoàng đế xem như nhặt được đại tiện nghi, chẳng qua lấy thực lực Tướng phủ mà vừa đối phó Hoàng đế vừa đối phó với An Nguyệt Hằng, thật sự là không có phần thắng, cho nên chỉ có thể tạm thời cho Hoàng đế chút ngon ngọt, sau khi An Nguyệt Hằng tan rã, lại đối phó Hoàng đế.



Nghĩ đến An Nguyệt Hằng, Mộc Tịch Bắc không khỏi gợi lên khóe môi, lần này hắn sợ là ngồi không yên rồi!



------ Đề lời nói với người xa lạ ------



Bơm máu... Sống lại tại chỗ.... Ô yeah~