Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 114 : Tang lễ của Tề Huy

Ngày đăng: 00:42 19/04/20


" Ừ." Ân Cửu Dạ vẫn như cũ chỉ đơn giản ừ một tiếng, dường như ngoại trừ nữ tử trước mặt thì mọi thứ với hắn mà nói đều không quan trọng.



" Người kia không phải Tề Huy. " Trong mắt Mộc Tịch Bắc lộ ra một tia sáng kiên định, quay đầu, nhìn vào hai mắt Ân Cửu Dạ.



Ân Cửu Dạ nhíu nhíu mày kiếm, ôm nữ tử trong ngực trong mắt lóe lên một sự nghi vấn, không có mở miệng.



" Hôm qua Tề phi vừa mới chết, nhưng chàng xem Tề Huy hôm nay lại thần thái sáng láng, cho dù trong mắt vẫn có hận ý và lửa giận ngút trời, nhưng lại không thấy một chút mệt mỏi nào." Mộc Tịch Bắc mở miệng nói với Ân Cửu Dạ.



Ân Cửu Dạ nhẹ gật đầu, hình như cũng nghĩ đến gì đó.



" Hơn nữa hôm nay trước khi lên đường, Tề Huy từng ở bên cạnh ta, ta nhìn qua ánh mắt của hắn hắc bạch phân minh, không có một chút vàng vọt suy kém hoặc là tơ máu, nếu như người này thật sự là Tề Huy, Tề phi hôm qua chết thảm, ca ca tính tình xúc động tất nhiên sẽ trông coi Tề phi một đêm không ngủ, thậm chí là trọng tình Tề gia đều sẽ bận bịu tứ phía, mặc kệ là thương lượng sách lược đối phó ta, hay là thảo luận tang sự của Tề phi, vẫn sẽ cực kỳ bi thương, vô luận là loại nào, đó chính là một đêm này, Tề gia sẽ không có ai được yên giấc." Mộc Tịch Bắc mở miệng nói.



Ân Cửu Dạ cẩn thận ngẫm nghĩ lời nói của Mộc Tịch Bắc, thật ra hắn không quá chú ý đến Tề Huy, có điều bây giờ ngẫm lại thì thấy người này với Tề Huy hình như cũng có chút chênh lệch, cứ việc khí chất rất giống nhau, nhưng nếu để ý kỹ chút, thì có thể phát hiện ra điều không đúng.



Hai mắt Mộc Tịch Bắc lấp lánh, xem ra người hôm nay chết không phải là Tề Huy, chỉ không biết Tề Huy chân chính đã đi đâu? Hôm qua chuyện xảy ra, Tề Huy thậm chí rơi nước mắt ngay trước mặt mọi người, không có khả năng sau khi trở về, khi đối mặt với thi thể Tề phi chết thảm lại thờ ơ lạnh nhạt, chỉ sợ là mang theo nồng đậm tự trách cùng hối hận, chắc chắn sẽ nước mắt giàn giụa, một đêm không ngủ.



" Thi thể đâu? " Mộc Tịch Bắc nhìn về phía Ân Cửu Dạ mở miệng nói.



Ân Cửu Dạ hơi nhíu mày, sau đó nói: " Ở trong tay Tề gia, tuyên bố với bên ngoài là trong khi đi săn bất hạnh gặp phải thích khách, mới có thể mất mạng. "



Mộc Tịch Bắc nhẹ giọng lập lại: " Thích khách?"



Trong doanh trướng đột nhiên yên tĩnh xuống, vạt áo của nam tử tùy ý trải ra trên giường, trong ngực ôm nữ tử kiều mị dựa nghiêng ở trên người hắn, ngoài cửa tiếng gió vù vù rung động, bóng đêm dày đặc tựa như bức tranh thủy mặc, từng ngôi sao tựa như từng khối bảo thạch, chiết xạ ra ánh sáng bảy màu.



Trên bàn ánh nến mơ hồ lay động, doanh trướng thật dày ngăn cản từng cơn gió lạnh ở bên ngoài, không hòa tan được hình ảnh ấm áp và yên tĩnh này.



Bởi vì đã ngủ rất nhiều, nên tinh thần Mộc Tịch Bắc rất tỉnh táo, cẩn thận suy nghĩ một phen, mới giật mình phát hiện thì ra mình đã bị Tề Tuấn thiết kế, nếu như mình hiểu biết tính tình xúc động của Tề Huy, có thể thừa cơ tiến hành lợi dụng, như vậy Tề Tuấn chắc chắn cũng sẽ nghĩ tới.



Dựa theo lẽ thường mà nói, nếu Tề Tuấn phát hiện điểm ấy, đáng lẽ nên tận lực ngăn cản Tề Huy điên cuồng ám sát mình, mà không phải để Tề Huy xông vào bẫy của mình, nhưng mà bây giờ Tề Tuấn lại không hề ngăn cản, ngược lại còn dùng một Tề Huy giả tới nghênh hợp bẫy của mình, thậm chí muốn trừ bỏ mình.



Như vậy đã nói lên trong này nhất định có vấn đề, Mộc Tịch Bắc nhíu lại lông mày đẹp, không chút nào chú ý tới sắc mặt của nam tử trước mặt đang càng ngày càng âm trầm.



Tề Tuấn thuận theo ý tứ của chính mình, khiến mình cho rằng Tề Huy đã chết, nhưng lại không để Tề Huy giả thật sự xâm nhập Hoàng Lăng, để cho tất cả dự định của mình đều thực hiện được, cái này cũng liền mang ý nghĩa Tề Tuấn chỉ muốn để mình cho rằng Tề Huy đã chết, hoặc là nói hắn cần Tề Huy chết.



Tề Huy chết Tề gia sẽ lập tức chuẩn bị tang lễ, hơn nữa vì gặp phải thích khách mà chết, nên Hoàng đế tuyệt đối không có lý do ngăn cản, như vậy nói cách khác Tề gia cần tổ chức buổi tang lễ này, cho nên, tang lễ này mới là mục đích chân chính nhắm vào mình.



" Tề gia có phải muốn chuẩn bị tang lễ hay không? " Mộc Tịch Bắc giương mắt nhìn về phía nam nhân thì thấy sắc mặt hắn không vui, ngữ khí dần dần yếu xuống.



Mộc Tịch Bắc thấy nam nhân trước mặt rõ ràng sắc mặt không vui, trong lòng căng thẳng, mang theo vài phần lấy lòng mở miệng nói: " Ân Cửu Dạ, có phải chàng mệt rồi không, nếu không chàng đi ngủ trước đi."



Ân Cửu Dạ vẫn như cũ chỉ mím chặt đôi môi, không để ý đến ánh mắt lấy lòng của nữ tử trước mặt.



" Ân Cửu Dạ. Chàng đừng tức giận mà. " Trong lòng Mộc Tịch Bắc có chút thấp thỏm, nàng gần như đã quên từ lúc nàng tỉnh lại nam nhân này còn chưa tính sổ với nàng.



Khuôn mặt nhỏ của Mộc Tịch Bắc nhăn thành một đống, cúi đầu xuống, không dám nhìn tới con ngươi đen nhánh kia, trong lúc nhất thời không có chủ ý.



Hai người cứ như vậy giằng co nửa canh giờ, Mộc Tịch Bắc thật sự không chịu được khí tức cơ hồ muốn ngạt chết người của Ân Cửu Dạ, cứ như vậy, không bằng ăn sống nuốt tươi nàng đi, quanh thân nam nhân phát ra phẫn nộ cơ hồ khiến nàng thở không nổi, trong lúc vô hình lại càng thấy chột dạ hơn.



Đầu vừa nhấc: " Ân Cửu Dạ, ta sai rồi. Chàng đừng nóng giận."



Nam nhân hơi nhíu mày, rõ ràng vẫn tức giận như trước, Mộc Tịch Bắc lại ngồi ngay ngắn, nhẹ nhàng hôn một cái lên môi Ân Cửu Dạ: " Ân Cửu Dạ, đừng nóng giận, ta biết sai rồi, sau này cũng không dám nữa."



Ân Cửu Dạ vẫn không mở miệng, một đôi mắt đen khóa chặt nữ tử ngồi quỳ chân ở bên cạnh mình.



Mộc Tịch Bắc thấy nam nhân này vẫn cứ như trước, miệng nhỏ chu lên, cúi mắt xuống, mở miệng nói: " Ân Cửu Dạ, sao chàng lại hung dữ như thế, ta chính là vì chàng mà bị thương."
" Đúng là Tam công tử chúng ta. " Tỳ nữ kia đáp.



Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, nhìn nhìn khắp doanh trướng đều là màn che, nếu như không có người dẫn đường, e rằng trong lúc nhất thời thật đúng là không phân biệt được nơi nào với nơi nào: " Dẫn đường đi."



Tỳ nữ kia khom người ở phía trước dẫn đường, Mộc Tịch Bắc theo bước chân của nàng ta một đường đi về phía trước, quan sát đến lộ tuyến.



Cho đến khi đi đến trước một gian màn che làm thành gian phòng, tỳ nữ mới mở miệng nói: " Quận chúa mời."



Mộc Tịch Bắc xốc lên màn trướng, lại nhìn thấy Tề Tuấn một thân áo bào ngân bạch thêu tơ lụa đang khoanh tay mà đứng.



" Không biết Tam công tử mời ta đến có chuyện gì không?"



Tề Tuấn nghe thấy Mộc Tịch Bắc mở miệng, quay đầu nhìn về phía Mộc Tịch Bắc, này vừa quay đầu lại làm cho Mộc Tịch Bắc giật mình, khuôn mặt Tề Tuấn vốn bóng loáng giờ phút này lại mọc đầy râu cằm, trong mắt tơ máu cũng không hề ít, nhìn ra mấy ngày nay sống cũng không tốt.



Có điều nghĩ cũng hiểu được, thân thể Tề Tuấn vốn cũng không tốt, lại bởi vì kế hoạch của hắn thất bại hại chết Tề phi, thậm chí là khiến Tề gia mất đi không ít binh quyền, đây đối với thiên chi kiêu tử luôn luôn tự xưng là bất phàm mà nói là một đả kích trầm trọng, chắc hẳn hai ngày này Tề Tuấn vẫn lâm vào trong tự trách cùng đả kích thất bại.



" Xem ra Vĩnh Dạ quận chúa vẫn rất mạnh khỏe. " Tề Tuấn mở miệng nói.



Mộc Tịch Bắc cười như không cười:" Hình như cũng không tệ lắm."



" Vĩnh Dạ quận chúa quả nhiên là nữ trung hào kiệt, sợ là thiên hạ này ít có địch thủ. " Tề Tuấn mở miệng nói.



Mộc Tịch Bắc lại lắc đầu: " Tề Tam công tử có thể nói chính là một đối thủ lớn nhất? Thủ đoạn của Tam công tử luôn luôn khiến cho người ta sợ hãi thán phục."



" Của ta cho dù có sợ hãi thán phục, nhưng thủy chung không bằng Quận chúa tuyệt mỹ. " Tề Tuấn lại mở miệng.



" Tam công tử chê cười, nhưng chắc hẳn lần này Tam công tử mời ta đến sợ không phải để ca ngợi lẫn nhau đi." Mộc Tịch Bắc cười nói.



Tề Tuấn một đôi mắt mang theo cảm giác trắng nõn nà không nói ra được, nhìn Mộc Tịch Bắc mở miệng nói:



" Ta chỉ muốn Tề gia ta và Tướng phủ không còn thù oán không đội trời chung, tội gì phải đấu đến ngươi chết ta sống? Đến cuối cùng, vô luận là Hoàng Thượng hay là Nhiếp Chính Vương thắng, đều là chúng ta hao tổn bản thân, thành toàn người khác, Quận chúa thấy thế nào?"



Mộc Tịch Bắc gật gật đầu: " Tề Tam công tử nói có lý, cho nên Tam công tử có ý tứ là?"



Tề Tuấn một đôi mắt rơi vào trên thân Mộc Tịch Bắc, mở miệng nói: " Ta chỉ nghĩ Tướng phủ và Tề gia chúng ta chém giết nhau, cuối cùng đều không nhận được chỗ tốt gì, cho nên không bằng Quận chúa liên thủ với Tề gia chúng ta, không biết ý của Quận chúa như thế nào?"



Mộc Tịch Bắc hơi nhíu mày, Tề Tuấn nếu như đến thúc đẩy ngưng chiến, nói lời ngược lại cũng có thể tin, nhưng nếu nói muốn hai nhà liên thủ, cái này thật sự có chút không hợp với lẽ thường.



Dù sao hai nhà căn bản cũng không cùng một chủ tử, căn bản không có biện pháp kết thành đồng minh.



Cho nên Mộc Tịch Bắc trầm tư, chỉ cảm thấy Tề Tuấn làm như vậy sợ là còn có mục đích khác.



Hai người ngươi tới ta đi, Tề Tuấn dần dần rơi vào hạ phong, Mộc Tịch Bắc mở miệng nói: " Đều nói kiên trì chính là thắng lợi!"



" Hừ, xem ra là đánh giá thấp khả năng của Tề Tam công tử. " Mộc Tịch Bắc lại mở miệng nói.



Tề Tuấn không nói gì, nhưng ánh mắt kia lại rơi vào trên người Mộc Tịch Bắc.



" Vĩnh Dạ quận chúa cáo biệt không tiễn. " Tề Tuấn bắt đầu đuổi người.



Mộc Tịch Bắc gật đầu không nói gì, ngược lại trực tiếp đứng dậy rời đi.



Chỉ là khi Mộc Tịch Bắc đi đến trước cửa màn che, lại phát hiện ngoài cửa tụ tập không ít người, ở sau lưng nàng, nghị luận ầm ĩ, lại đem ánh mắt dừng ở trên người Mộc Tịch Bắc, không biết thảo luận cái gì.