Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 121 : Tề Huy hiện thân

Ngày đăng: 00:43 19/04/20


Edit: Hân Hân



Beta: Khuynh Vũ



Sau khi hai người phát tín hiệu cho Tề Tuấn, Tề Tuấn liền sai sát thủ đến trận địa chuẩn bị sẵn sàng, tùy thời cơ mà hành động.



Đêm, tĩnh mịch giống như một vũng nước đọng, không có một tia gợn sóng, dường như bởi vì sát khí khó hiểu cùng bầu không khí ngột ngạt mà chim muông thú rừng đều trốn hết.



Hai người một đường đi theo sau Mộc Tịch Bắc và Thanh Từ cho đến khi nhìn thấy hai người quả thật đi vào lương đình, mới trở lại địa điểm mai phục nói với Tề Tuấn: "Chủ tử, người đã đến rồi."



Tề Tuấn gật đầu, đi lên một gò đất hơi cao, nhìn thấy trong lương đình một thân ảnh yểu điệu khoác áo choàng đen đưa lưng về phía mình, giống như đang nhìn ngó xung quanh, mà nha hoàn bên người thì đứng ở một bên.



Bóng đêm quá mờ, khoảng cách lại xa, không thể thấy rõ bộ dạng hai người trong lương đình. Chỉ là Tề Tuấn nhìn theo bóng dáng liền xác định không sai nhưng vẫn như trước cẩn thận mở miệng hỏi hai người: "Xác định Mộc Tịch Bắc là từ trong doanh trướng đi ra sao?"



Sau khi hai người liếc nhau, gật gật đầu nói: " Dạ, thuộc hạ chính mắt thấy đi ra từ doanh trướng."



Tề Tuấn gật đầu, mắt lại nhìn hai người trong lương đình, nhưng vẫn còn có chút lo lắng, dường như vẫn đang chờ đợi cái gì đó.



Mặt khác, Ân Cửu Dạ một thân hắc y mang theo vài phần vội vàng, từng bước chân trầm ổn đi vào rừng cây, vạt áo đong đưa theo động tác ở trong không trung xẹt qua một đường cong.



Hắn đi không được bao xa, trên không xuất hiện một người bịt mặt y phục dạ hành, tay cầm đại đao, chặn đầu chém xuống, ánh đao lạnh thấu xương dưới ánh trăng chiết xạ ra hàn quang, rõ ràng phản chiếu vào trong mắt Ân Cửu Dạ.



Ân Cửu Dạ nhanh chóng lách mình, trở tay đánh ra một chưởng kích thẳng vào ngực nam nhân, nam tử hắc y xoay người né tránh, một chưởng kia trực tiếp đánh vào trên một thân cây, phát ra tiếng vang ầm ầm, trên cây có vài lá khô cũng ào ào rơi xuống.



Hắc y nhân tìm đúng góc độ, vòng đến phía sau Ân Cửu Dạ, một đao chặn ngang chém xuống, Ân Cửu Dạ thì nháy mắt nhảy lên một chân giẫm lên chế trụ đại đao của hắc y nhân, một chân đá vào mặt nam tử.



Cả người nam tử ngã về phía sau, quay cuồng ngay tại chỗ, sau đó lần nữa lao ra, góc độ xảo quyệt, hai người trong lúc nhất thời khó phân cao thấp.



Sau vài lần giao thủ, hắc y nhân âm thầm giả tiếng kêu động vật, lặng lẽ đưa tin tức cho Tề Tuấn.



Người bên này vừa đi, hắc y nhân Bạch Trúc liền thu tay, nhưng người còn chưa có đứng vững, ai ngờ Ân Cửu Dạ lại lần nữa xuất kích, biến chưởng thành trảo, đánh thẳng về phía cổ họng mình.



Trong lòng Bạch Trúc run lên, nhịn không được mắng: "Mẹ kiếp...! Không đùa như vậy nữa!"



Khuôn mặt của Ân Cửu Dạ vẫn bình tĩnh như trước, ra tay như sấm chớp, không cho Bạch Trúc một chút cơ hội thở dốc, Bạch Trúc bởi vì không có phòng bị, trên cổ lập tức bị lợi trảo của Ân Cửu Dạ tróc ra ba vết máu.
Sau khi ngẩng đầu lên dò xét xác nhận một phen, Tề Tuấn rốt cuộc làm ra một quyết định, chính là muốn kêu Tề Huy đi ra nhìn thử xem. Tề Tuấn lau vết máu trên mặt một cái, lấyra một cái còi trên cổ rồi thổi lên.



Mộc Tịch Bắc ngồi xổm ở cỏ dại rậm rạp xung quanh, lẳng lặng nhìn động tác của Tề Tuấn. Ánh mắt tinh tường, mang theo một chút ý cười, xem ra con cá đã mắc câu rồi đây.



Cái còi của Tề Tuấnphát ra một thanh âm kì lạ như chim hót, ba dài ba ngắn thổi ba lượt, rồi ngẩng đầu nhìn về phía một nơi trong Hoàng lăng, có chút lo lắng chờ đợi.



Mộc Tịch Bắc quay đầu nhìn về phía Ân Cửu Dạ, giống như đang hỏi, Ân Cửu Dạ thì ánh mắt nhu hòa gật gật đầu.



Không tới bao lâu, trong Hoàng lăng lập tức xuất hiện một thân ảnh, sau khi nhảy mấy cái rốt cục rơi xuống đất. Hai mắt Mộc Tịch Bắc híp lại, người này không phải ai khác, đúng là Tề Huy mà mình đau khổ tìm kiếm, xem ra suy đoán của mình quả nhiên không sai, Tề Huy quả nhiên là ẩn thân ở trong này.



Bạch Trúc nhìn thấy thì trợn cả mắt lên, Mộc Tịch Bắc không phải nói lần này muốn đối phó chính là Tề Tuấn sao? Làm sao lại toát ra một tên Tề Huy nữa, Tề Huy này không phải đã chết rồi sao, làm sao lại xuất hiện ở đây vậy? Bạch Trúc không hiểu ra sao đem ánh mắt nhìn về phía Mộc Tịch Bắc.



Mộc Tịch Bắc lại thủy chung nhìn về phía huynh đệ Tề gia cách đó không xa, không để ý đến thắc mắc của hắn.



Lại nhìn Ân Cửu Dạ, thì thấy đã bắt đầu lặng lẽ hành động, không biết là đi hướng nào. Bạch Trúc lại càng mơ hồ, không một mực tìm hiểu Mộc Tịch Bắc chuyện hôm nay rốt cuộc là như thế nào nữa.



Cẩn thận đánh giá Tề Huy, phát hiện hắn có chút biến hóa, làn da dường như trở nên tái nhợt hơn một chút, cả người cũng không còn nhẹ nhàng khoan khoái như trước đó. Trên mặt toàn là râu ria không cạo, nhưng mặc dù như thế, tinh thần thoạt nhìn cũng không tệ.



Sau khi Tề Huy bị Tề Tuấn vội vàng gọi ra, Tề Tuấn rốt cục cũng nhẹ nhàng thở ra, Tề Huy đi tới trước mặt Tề Tuấn mở miệng nói: " Tam đệ, sao đệ lại tới đây, sao còn biến thành chật vật như vậy, không phải nói một tháng qua một lần sao, vừa rồi ta còn tưởng rằng là mình nhìn lầm."



Tề Tuấn thấy Tề Huy không có chuyện gì, mới thoáng an tâm, nhưng thủy chung cảm thấy sự tình dường như có chút không đúng.



" Nhị ca, đệ thật sự là không yên lòng huynh, Mộc Tịch Bắc sợ là đã biết được huynh còn chưa chết. Vừa rồi mới vây khốn ta, sau đó lại mang người theo hướng này đến đây, có điều cũng may ta ở giữa sườn núi gần đường, mới đuổi tới đây trước. "



Tề Huy dường như chững chạc không ít,chỉ là tính tình xúc động cũng không phải nói không có liền không có. Mấy ngày nay hắn ẩn thân trong Hoàng lăng, thật sự là âm u không chịu được, cũng ăn không ít khổ, hận ý trong lòng với Mộc Tịch Bắc không khỏi càng ngày càng sâu hơn.



Tề Huy và Tề Tuấn vốn thương lượng, đợi đến sau khi thu săn chấm dứt. Mọi người rời đi, Tề Huy sẽ trở ra, để tránh bị Mộc Tịch Bắc phát giác, ẩn núp trong âm thầm, chờ đợi thời cơ cho Mộc Tịch Bắc một kích trí mạng. Chỉ là làm sao cũng không ngờ được, Mộc Tịch Bắc lại mẫn cảm phát hiện ra, có điều cũng may, đến bây giờ, hai huynh đệ cũng chưa xảy ra chuyện gì.



------ đề lời nói với người xa lạ ------



Mẹ kiếp. Kỳ thật hôm nay ta không buồn ngủ, còn có thể gõ chữ, chính là khổ bức lại không có điện...



Cầu vé tháng số một vé tháng số một vé tháng số một~