Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 125 : Sự việc đã bại lộ

Ngày đăng: 00:43 19/04/20


An Nguyệt Hằng sắc mặt bất động, chỉ cẩn thận quan sát ấm lô trong tay mình, thẳng đến khi cảm xúc của Thanh Quốc công chúa bình ổn lại, mới mở miệng nói: " Nhưng vô luận ngươi là Thanh Quốc công chúa, hay là phu nhân Tướng phủ, bây giờ đều là cùng một nhịp thở với Tướng phủ, Bản vương thực sự không tin, nếu Tướng phủ đổ, công chúa ngươi có thể được đến chỗ tốt gì?"



" Chuyện cho tới bây giờ, ta cũng không sợ nói cho Vương gia, Mộc Chính Đức hắn lừa gạt ta mười mấy năm! Chưa bao giờ có một tơ một hào thật tình, ta về nước hai năm, có thể nói chính là đang âm thầm điều tra mọi chuyện lúc trước." Thanh Quốc công chúa sắc mặt buồn bã, ánh mắt xa xăm.



Trong ánh mắt xa xăm ấy xen lẫn năm tháng mênh mông, phảng phất xuyên thấu qua ánh đèn màu lưu ly, có thể nhìn thấy hình ảnh năm đó.



Năm đó, bà là Thanh Quốc công chúa cao quý, viễn phó hòa thân Tây La, vốn nên gả cho hoàng hoàng thân quốc thích, lại gặp được nam tử quỷ bí tựa như hồ ly kia.



Hắn một bộ thanh sam, tay cầm quạt xếp, cười với bà, sau khi hai mắt nheo lại chỉ còn lại một cái khe hở, nhưng bà lại cảm thấy cực kỳ dễ nhìn, hắn ôn hòa giúp đỡ bà, một công chúa đang tha hương không nơi nương tựa ở đây sống sót, giúp đỡ bà làm quen từng ngọn cây cọng cỏ ở nơi này, học tập văn hóa nơi này, thích ứng tất cả mọi thứ ở nơi này, thậm chí trong lúc vô hình giúp đỡ bà hóa giải rất nhiều minh thương ám tiễn đến từ bốn phía.



Những điều này khiến bà vốn là ủy khuất không muốn tới đây đột nhiên cảm thấy ấm áp, như có dựa vào, hai người cũng nhanh chóng rơi vào bể tình.



Cho nên bà khước từ hoàng thân, cho dù không có vị trí chính thê, cũng cam nguyện gả cho nam nhân này, bởi vì bà cho rằng thời gian sẽ mãi mãi tốt đẹp như vậy, bà không cần hắn có thể cho bà toàn bộ tình yêu, bởi vì thân ở Hoàng gia, mới biết được nó xa xỉ cỡ nào.



Nhưng mà trải qua nhiều năm lặp đi lặp lại, bà lại phát hiện thì ra những điều này chẳng qua là công dã tràng, bà từ đầu đến cuối đều là quân cờ bị nam nhân này dùng để kiềm chế Liễu Chi Lan, trả thù kế hoạch của bà ta, tất cả tốt đẹp chẳng qua đều là bọt biển thôi.



Dần dần, bà bắt đầu phát hiện rất nhiều chuyện dường như không đúng, cho nên liền bắt đầu lưu tâm, để cho người ta âm thầm điều tra, thẳng đến lần về nước này, rốt cục đem mọi chuyện mấy năm nay điều tra rõ ràng.



Nam nhân bà cho rằng ôn nhu đáng tin, nhưng lại chưa bao giờ chạm qua bà mảy may, đứa nhỏ bà hoài thai mười tháng sinh hạ căn bản không phải của nam nhân này! Bà thậm chí cũng không biết thân thể của mình đến tột cùng cho ai!



Bà rốt cuộc biết hắn là cỡ nào vô tình, nhưng cũng biết hắn là đến cỡ nào thâm tình, hắn thâm tình đến chung thân chỉ thích lấy một nữ tử, thâm tình đến nỗi cho dù là nữ tử kia chết đi, nhưng hắn cũng chưa từng dao động mảy may, tình yêu thương sâu đậm như vậy, cỡ nào đáng giá tán dương, cỡ nào không hối hận cỡ nào bướng bỉnh, chỉ tiếc, người hắn yêu lại không phải bà!



Hắn ôn nhu quỷ bí như đao cùn, sinh sinh cứa chết mỗi một khúc ruột của bà, khiến bà biết rốt cuộc cái gì gọi là đau đến không muốn sống.



" Vương gia, ngươi có biết Mộc Chính Đức hắn là sài lang vô tình nhất thế gian, hắn vì hạnh phúc của những nữ nhân khác, mà hủy cả đời của ta, hắn là một nam nhân tốt thâm tình không hối hận, chỉ tiếc yêu không phải ta a..." Trong mắt của Thanh Quốc công chúa hiện đầy tơ máu dày đặc, hai mắt trống rỗng vô thần.



Bà mượn nhờ thế lực bổn quốc, lợi dụng ở xa ngoài ngàn dặm để giảm bớt phòng bị của Mộc Chính Đức, điều tra chân tướng năm đó, lúc bà biết được mình tân tân khổ khổ sinh hạ ba đứa con lại không biết là con hoang của ai, loại bi phẫn ấy loại tức giận ấy không thể nào nói lên lời.



An Nguyệt Hằng thấy Thanh Quốc công chúa mất khống chế, mơ hồ suy đoán ra chân tướng sự tình, sau khi nghe Thanh Quốc công chúa nói ra từng chuyện, trong lòng cũng có chút kinh ngạc, hắn thật sự là nghĩ không ra Mộc Chính Đức cái lão hồ ly này, lại là một nam nhân thâm tình không hối hận như vậy.



Hắn thủy chung không chịu tin tưởng, trên thế giới này thật sự sẽ có người xem cái gọi là tình yêu còn qua trọng hơn mạng, hắn nghĩ không ra, Mộc Chính Đức một nam nhân đa mưu túc trí như vậy, vì sao vì một nữ nhân đã chết đi, mà cả đời này không tiếp tục đụng vào người khác một hào.



Nhưng sau khi than thở, An Nguyệt Hằng vẫn nhạy cảm bắt được một tin tức, đó chính là Mộc Chính Đức sủng ái Mộc Tịch Bắc tuyệt không phải hư!



Cái này cũng làm An Nguyệt Hằng càng thêm kiên định quyết tâm đạt được Mộc Tịch Bắc.



" Sao, Vương gia bây giờ đã tin chưa? " Trong mắt Thanh Quốc xẹt qua một tia hận ý.



An Nguyệt Hằng mím môi gật gật đầu, từ trên ghế đứng lên, đem ấm lô trong tay đặt ở trên mặt bàn, đi đến trước mặt Thanh Quốc công chúa, duỗi ra một cái tay, mở miệng cười nói: " Công chúa lý do rất đầy đủ, Bản vương ngược lại là không có lý do không tin, cho nên hi vọng Bản vương cùng công chúa hợp tác vui vẻ."



Thanh Quốc công chúa nhìn ngón tay khớp xương rõ ràng của An Nguyệt Hằng, rốt cục đưa tay bắt lấy, khóe miệng nhếch lên một chút ý cười.
Mộc Chính Đức lại không có thương tiếc, chỉ làm ra bộ dạng tức giận của một gia chủ: " Còn đang chờ cái gì, còn không nhanh hắt tỉnh người cho ta!"



Gã sai vặt run lên, lập tức xuống dưới múc nước.



Hai gã sai vặt áo xám bước chân vội vàng đi ra ngoài, một gã mập lùn gọi là Tố Thái Đầu ( Đầu ăn), một gã gầy hơn một chút gọi là Tố Mộc Đầu. ( Đầu gỗ)



Đầu ăn vừa vội vàng nhấc lên hai chân có chút thô ngắn, vừa mở miệng nói chuyện cùng đầu gỗ bên cạnh:" Ê, đầu gỗ, ngươi nói hai nam nhân mà cũng có thể làm được chuyện đó sao?"



Nam tử gọi là đầu gỗ nhìn có vẻ khôn khéo hơn không ít, vẻ mặt khẳng định nói với đầu ăn: " Cái này ngươi không biết đâu, ta nghe nói mấy người có tiền có thế, đều thích khẩu vị như vậy, lại còn có người chuyên môn tìm tiểu hài tử, nói là có một phen tư vị khác biệt."



Nam tử gọi là đầu ăn sắc mặt hiện lên một chút rối rắm, huých huých đầu gỗ nói: " Ngươi nói nhỏ nhỏ chút, nếu để cho người ta nghe thấy được mạng nhỏ của hai ta sẽ phải bàn giao ở nơi này đấy."



Đầu gỗ dường như cũng sâu sắc tán đồng, trả lời: " Chúng ta phải cẩn thận một chút, chuyện này cũng không biết làm sao lại liên lụy đến trên người Đại công tử, sợ là lão gia sẽ rất tức giận, chúng ta phải cẩn thận."



" Nhưng ngươi nói đại thiếu gia rốt cuộc là cảm thụ gì, xem ra, tổn thương thực không nhẹ đâu. " Đầu gỗ vẫn không yên lòng mở miệng, từ trong giếng nhanh chóng múc lên hai thùng nước, động tác lại không hề ngừng, nước giếng lạnh thấu xương khiến sắc mặt của hắn có chút vặn vẹo, nhưng lại như tập mãi thành thói quen.



Hai người một đường chạy chậm, một đường không quên nói chuyện phiếm, rất nhanh liền về tới viện của Cát vương.



Mộc Chính Đức nhìn hai thùng nước giếng tràn đầy liền đứng ở trên mặt đất, lại nhìn lướt qua trưởng tử Mộc Hải Tường hôn mê bất tỉnh, lại nhìn nhìn Cát vương vẫn như cũ hai mắt mê ly, thần chí không rõ.



Cuối cùng lạnh giọng mở miệng nói:" Còn không mau tìm đại phu cho Cát vương!"



Gã sai vặt chân ngắn gọi là đầu ăn lập tức chạy ra ngoài lần nữa, thuận tiện một tay lau lau mồ hôi trên trán.



Mộc Chính Đức đối đãi với Cát vương vẫn thân mật như cũ, thế nhưng đối đãi với trưởng tử lại không thân mật như vậy, lại mở miệng nói với gã sai vặt: " Còn đứng đó làm cái gì, hắt tỉnh cho ta!"



Gã sai vặt sững sờ, lại nhận mệnh nhấc lên nước giếng cực lạnh đang tính giội lên người Mộc Hải Tường.



Mộc Hải Dung nhìn lên, lập tức trở nên bén nhọn: " Không được, không được đối xử với ca ca ta như vậy!"



Gã sai vặt mới không để ý tới, trực tiếp giội hết cả một thùng nước thật lạnh, nhưng Mộc Hải Dung lại trong nháy mắt ngăn ở trước người Mộc Hải Tường, cả người lập tức liền biến thành bộ dạng ướt sũng.



------ Đề lời nói với người xa lạ ------



囧, ta ngủ thiếp đi không có gõ xong... Ngày mai ta muốn mạnh mẽ lên, bắt đầu khôi phục vạn chữ. Hôm nay ta muốn xoát bảng kim cương, các bảo bối tốt hơn lưu lại bình luận cho đỉnh một chút, ta muốn bắt đầu hăng hái!



Chương hôm qua có bảo bối nói nữ chính vì lợi ích cái gì cũng không để ý, không xứng với nam chính, ta liền cảm thấy nữ chính ngươi có oan hay không a, nữ chính không có cái gì vì lợi ích cái gì cũng không để ý, chỉ là hiện tại nếu như không mạo hiểm, về sau chết cũng không chỉ một mình nàng, hơn nữa nữ chính cũng không phải đồ đần, làm sao lại chỉ chờ bị người mưu hại.



Lúc đầu nghĩ viết địa phương không có viết đến, hại ta nói chuyện đều không có sức... Mồ hôi. Xin tin tưởng nữ chính, nữ chính cũng đang nỗ lực một lần nữa đi yêu, lúc nàng quyết định tiếp nhận Dạ Dạ, thì đã lần nữa giao phó quyền lực của nàng cho nam nhân, cũng đã làm tốt chuẩn bị lần nữa bị lợi dụng cùng vứt bỏ, nhưng mà nàng chỉ là cười, ngươi có biết nàng trải qua bao nhiêu đau khổ sau lại vẫn như cũ cười đến rực rỡ, sau nụ cười này là kiên cường cùng ẩn nhẫn như thế nào, có lẽ dối trá, nhưng mà không cười chẳng lẽ muốn khóc sao