Rắn Rết Thứ Nữ
Chương 127 : Không phải đối thủ
Ngày đăng: 00:43 19/04/20
Ánh mắt của mọi người nháy mắt liền từ trên người Mộc Hải Thanh chuyển qua trên người Mộc Tịch Bắc, nhìn nữ tử mềm mại từ đầu đến cuối đều cười đều yếu ớt kia, trong lòng bừng tỉnh.
Hóa ra thật là nàng ta đẩy, xem ra trước đó Lục tiểu thư Tướng phủ Mộc Hải Dung nói không có sai.
Sau một lát yên lặng, rốt cục có phụ nhân mở miệng: " Vĩnh Dạ quận chúa này thật sự là quá không cẩn thận, bất kể nói thế nào, đây cũng là đứa con của Vương phi, có ai ngờ được nói không có liền không có, cho dù không phải cố ý, nhưng thật sự là có chút khiến cho người ta tức giận nha..."
Lời này vừa ra khỏi miệng, lời mà mọi người nghẹn ở trong lòng liền tựa như đê vỡ, lập tức liền phát tiết hết ra.
" Đúng vậy a. Mặc dù Vĩnh Dạ quận chúa cũng là không cẩn thận, nhưng mà đại giới này thật sự là quá lớn, đây chính là huyết mạch Hoàng gia a, còn chưa thành hình vậy mà đã không còn, đây chính là sẽ gặp báo ứng đấy."
" Cũng chưa chắc, ta thấy Quận chúa này mặt mày phát quang, vừa nhìn liền biết là người không tầm thường, có lẽ là đứa bé kia bạc mệnh, không gánh nổi thân phận quý giá này, lại va chạm Quận chúa, thế này mới bị chết đi."
" Ta cũng nghe qua thuyết pháp như thế, có lẽ là Vương phi làm chuyện tốt không đủ, mới có thể báo ứng đến trên người con mình."
"Các ngươi quả thực là hồ ngôn loạn ngữ, rõ ràng chính là Vĩnh Dạ quận chúa đẩy người, các ngươi lại vì lấy lòng tướng gia mà giải vây, che giấu lương tâm nói chuyện như vậy, rốt cuộc có còn là con người không."
Các loại nghị luận cùng thuyết pháp ùn ùn kéo đến, sau khi nhấc lên một đợt cao trào, tiếng nghị luận lại yếu xuống, tựa như thủy triều rút, giọng nói dần dần yên tĩnh trở lại, đám người đều tập trung ánh mắt vào trên người Mộc Chính Đức, cũng có ánh mắt nhìn về phía Mộc Hải Thanh, nhìn xem nàng ta muốn nói gì hay không.
Mộc Hải Dung thấy vậy sắc mặt rốt cục dễ nhìn không ít, Mộc Tịch Bắc trong lúc nhất thời liền tựa như mục tiêu công kích, người người đều đang chỉ trích nàng một chút sơ ý mà dẫn đến Vương phi mất một đứa bé.
" Ta ngược lại thật không nhìn thấy Ngũ tỷ tỷ trật chân, chỉ nhìn thấy Ngũ tỷ tỷ cố ý đẩy ngã đại tỷ tỷ, huống chi sau đó ta nhìn thấy Ngũ tỷ tỷ đi đường cũng không có chút nào không ổn, làm sao lại bị trật đến chân. " Mộc Hải Dung tận dụng mọi thứ, dường như không hung hăng giẫm nát danh dự của Mộc Tịch Bắc ở dưới chân thì sẽ không từ bỏ ý đồ.
" Chớ có nói bậy! " Lão thái phi nhìn Mộc Hải Dung trong ánh mắt mang theo cảnh cáo, trước kia đứa bé này cũng không phải như vậy, rõ ràng một đứa bé vô cùng nhu thuận, làm sao lại biến thành cái dạng này, lòng người quả nhiên là thứ khó dò nhất trên thế giới, cho dù có khi ngươi móc tim móc phổi đối tốt với một người, nhưng rất có thể người kia lại chưa từng đem ngươi để vào mắt.
Nghĩ đến đây, Lão thái phi không khỏi nhớ tới Mộc Tịch Hàm, đứa bé kia từ khi chạy ra ngoài, liền biến mất không thấy, sống hay chết bà đã không còn quan tâm, chỉ là mỗi lần nhớ tới, thật sự là làm bà đau lòng.
" Lục tiểu thư, ý của tiểu thư là Ngũ tiểu thư cố ý đẩy? " Một đại thần có chút xấu xí mở miệng nói.
Mộc Hải Dung chắc chắn gật đầu: " Ta cảm thấy chính là như thế, ta thấy lúc gặp Ngũ tỷ tỷ, Ngũ tỷ tỷ rõ ràng đi vững vô cùng, ta thấy chính là đại tỷ tỷ ta tâm địa lương thiện, không đành lòng truy cứu, sợ giữa tỷ muội sinh ra hiềm khích, mới có thể nghĩ ra lý do này giải vây cho Ngũ tỷ tỷ."
Lại một người mở miệng: " Sao ta thấy Lục tiểu thư và Ngũ tiểu thư quan hệ cũng không tốt lắm, nếu không làm sao có thể chắc chắn Ngũ tỷ tỷ ngươi chính là hung thủ như vậy."
Mộc Hải Dung quay đầu nhìn về phía người này, là một gã nam tử chu sa đỏ thường phục, vẻ mặt nghiêm túc mở miệng nói: " Không phải ta cùng ngũ tỷ tỷ có thù, mà là con người của ta ân oán rõ ràng, trong mắt không chứa được hạt cát, rất chính trực, huống chi chuyện này liên quan đến một sinh mệnh, há có thể nói bừa?"
Sự tình trong lúc nhất thời liền giằng co ở đây, lúc mọi người tranh luận khí thế ngất trời, sắc mặt của Mộc Tịch Bắc bắt đầu hiện ra vài tia ửng hồng, mà Ân Cửu Dạ thì lại bất động thanh sắc đi đến sau lưng Mộc Tịch Bắc, nắm lấy cổ tay nàng liền muốn mang nàng đi.
Mộc Tịch Bắc ngoái đầu nhìn lại cặp mắt đen nhánh của Ân Cửu Dạ, rõ ràng thấy được trong mắt của hắn là không đành lòng cùng đau lòng, kéo lên khóe miệng cười cười, chỉ cảm thấy bàn tay đang nắm lấy tay mình kia càng làm toàn thân mình khô nóng hơn, như muốn đẩy ra.
Ân Cửu Dạ lại không buông tay, gấp đến độ mồ hôi trên trán Mộc Tịch Bắc càng ra nhiều hơn.
Con ngươi đen của nam tử tựa như hàn đàm yên ả nhất, Mộc Tịch Bắc nhìn thấy tâm lại yên tĩnh thêm mấy phần, dường như tốt lên rất nhiều, trong mắt mang theo tia cầu xin nhìn về phía Ân Cửu Dạ.
Sự tình còn chưa xong, nàng không muốn rời đi lúc này, huống hồ, nàng tự nhận là nàng còn nhịn được, nàng có thể nhịn được An Nguyệt Hằng hơn mười năm, sao lại không nhịn được một chút mị dược nho nhỏ này, còn nữa đây cũng không phải đau đớn, mà chỉ là một loại dục vọng xao động thôi.
Một người, nếu như ngay cả dục vọng của bản thân đều không khống chế được, như vậy nhất định sẽ trở thành nô lệ của dục vọng, bị dục vọng thúc đẩy, dần dần đánh mất phương hướng của bản thân, cho nên, chỉ có làm chủ dục vọng, nắm dục vọng của bản thân vào trong tay, mới có thể đạt được thành tựu.
Nhìn cặp mắt phảng phất có thể tích nước, cùng hai má ửng đỏ của nữ tử, tâm của Ân Cửu Dạ đột nhiên liền mềm nhũn, hắn không thể nhìn nhất chính là sự kiên trì của nàng, giống như lúc mới gặp mặt, sự kiên trì cùng quyết tuyệt của nàng khiến cho hắn động dung, lại làm cho hắn không có lý do gì đi ngăn cản quyết tâm của nữ tử này.
Bất động thanh sắc buông lỏng cổ tay, nam tử dời ánh mắt, không nhìn tới nữ tử nữa, bàn tay lại áp vào lưng nữ tử truyền qua một chút nội lực, cho mị dược đi rồi lại quay lại phân tán đi một ít, chỉ là khuôn mặt quay đi của nam nhân lại âm trầm dọa người.
Ân Cửu Dạ ở trong lòng không ngừng hỏi ngược lại mình, loại thời điểm này không phải nên trực tiếp màng nàng đi mới đúng, nhưng vì sao chống lại cặp mắt mang theo chút khẩn cầu ấy, hắn lại cái gì cũng làm không được, hắn buồn bực chính hắn, vậy mà hùa theo nàng, nhưng cũng biết, mình đời này sợ là đã đưa vào trên tay nữ tử lãnh tâm lãnh tình này rồi.
Cảm nhận được nội lực nam tử truyền đến, trong lòng Mộc Tịch Bắc ấm áp, nam nhân này nha.
Mộc Tịch Bắc không làm hắn lo, ngưng thần phối hợp, sau một lát quả nhiên là thoải mái không ít, mà trong lúc nhất thời, ánh mắt của mọi người đều đang tập trung vào trên người tỷ muội Mộc Hải Dung, Mộc Chính Đức lại bất động thanh sắc chắn Mộc Tịch Bắc ở sau lưng, cho nên, đặt mình vào trong đám người nhưng Mộc Tịch Bắc cũng không làm cho người ta nhìn ra manh mối gì.
Đợi cho điều chỉnh tốt, Mộc Tịch Bắc thấy mọi người tranh luận bừng bừng rốt cục mở miệng: " Lục muội muội hoài nghi ta như thế, thật sự là khiến tỷ tỷ ta thực thương tâm, có điều nếu muội muội ngươi đã nói như vậy, tỷ tỷ ta ngược lại là muốn hỏi thêm một chút, ta rốt cuộc vì sao phải hại đứa bé trong bụng đại tỷ tỷ, làm như vậy ta có thể đạt được lợi ích gì?"
Mọi người nghĩ theo lời nói của Mộc Tịch Bắc, lại cảm thấy cũng có đạo lý, Vĩnh Dạ quận chúa áo cơm không lo, rất được Mộc tướng sủng ái, lại bằng vào thân phận một thứ nữ, dưới cơ duyên xảo hợp trở thành Quận chúa, tương lai cũng sẽ có một phần nhân duyên giống như gấm, Ngũ tiểu thư thật sự là không có lý do gì đi hại Cát vương phi không có liên hệ lợi ích gì với nàng a!
Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Mộc Hải Dung, dường như đang chờ nàng cho ra một lời giải thích.
Mộc Hải Dung cắn cắn môi, trong lòng hơi buồn bực, nếu như Mộc Tịch Bắc bị bắt thông dâm, làm gì còn cần lý do, nhưng bây giờ lại không thể không tìm ra một cái lý do để mọi người tin phục.
Nếu không có lợi ích, vậy thì chỉ còn lại có thù.
Thanh Quốc công chúa đạt thành hợp tác với An Nguyệt Hằng, tâm tình vốn rất tốt, nhưng khi biết được bên này phát sinh thảm trạng, lại như bị sét đánh, mặc dù bà rất hận những đứa nhỏ không biết là con hoang từ nơi nào đến này, nhưng mà mười mấy năm qua, bà lại một lòng một dạ dạy dỗ bọn nó, cho dù bọn nó không phải con của Mộc Chính Đức, nhưng tóm lại vẫn là cốt nhục của bà.
Trong thời khắc bà đang nhấm nháp tư vị thắng lợi, một chậu nước lạnh hất xuống đầu, trong nháy mắt bà cảm giác mình toàn thân ướt đẫm, con của mình bị Vương gia cường bạo, đây quả thực là vô cùng nhục nhã không thể nói ra lời, hai nữ nhi của mình rõ ràng là nắm chắc thắng lợi trong tay, vậy mà lại bị lật ngược một quân, ngay cả bí mật nó thấy rõ đều nói ra, thật sự là làm cho bà vừa tức lại vừa giận.
Nhìn con mình thảm trạng, trái tim của Thanh Quốc công chúa gắt gao vặn thành một đoàn, con của mình là trưởng tử, lúc ấy bà đối với hắn ký thác kỳ vọng cực cao, Mộc Chính Đức đã từng đi chơi với bà và con, cho nên bà cũng phá lệ thích đứa bé này, bà vốn là muốn hắn sẽ giống như Mộc Chính Đức, cũng không ngờ lại bị Mộc Chính Đức cố ý bồi dưỡng thành một đứa trẻ tâm tư đơn giản.
Mới đầu bà cũng không phát hiện ra, nhưng hôm nay phát hiện được thì lại đã trễ, còn có hai nữ nhi này, mỗi một bộ y phục của bọn nó cơ bản đều phải qua tay bà, bà dạy bảo bọn nó học tập lễ nghi cùng khí độ mà công chúa nên có, làm cho bọn nó hiểu được cung đình triều đình hắc ám và phức tạp, dẫn bọn nó học tập kỹ nghệ mà nữ tử nên học, bảo hộ bọn nó ở trong Tướng phủ sẽ không bị người làm hại.
Thế nhưng, chính là mấy đứa nhỏ mình tân tân khổ khổ nuôi lớn, bỏ ra vô số tâm huyết, mới vừa ra mặt, lại liền bị con của nữ nhân kia đánh bại thảm hại, trong lòng của Thanh Quốc công chúa so với ăn hoàng liên còn đau khổ hơn mấy phần.
Những ngày này tính tình của bà càng ngày càng táo bạo, động một tí liền động thủ đánh chửi, nhưng mỗi lần qua đi chính mình liền sẽ nhịn không được rơi lệ, rối rắm mà thống khổ.
" Vậy thì ngươi có thể nói ra mấy lời khiến cho phụ thân ngươi nghe thương tâm sao! Hả?"Thanh Quốc công chúa âm thanh lạnh lùng nói, sắc mặt rất không tốt.
Mộc Hải Thanh cúi đầu không nói gì, chỉ là cắn chặt đôi môi.
Trong lòng Thanh Quốc công chúa cũng dâng lên mấy phần phòng bị, vừa rồi Mộc Hải Thanh không nhịn được mở miệng, chắc là sẽ làm cho Mộc Chính Đức lưu tâm.
" Lão gia, đây là chuyện gì xảy ra. " Thanh Quốc công chúa nhìn thấy trước mặt một đống hỗn độn, cố gắng khống chế bản thân, để cho giọng của mình nghe sẽ không run rẩy.
Mộc Chính Đức quét Thanh Quốc công chúa một chút, mở miệng nói:" Đứa nhỏ Hải Thanh này tự tiện phá thai, còn lấy việc này vu oan cho Bắc Bắc, đứa bé sớm đã mất từ nửa tháng trước, một cú ngã sáng nay căn bản không thể sinh non!"
Thanh Quốc công chúa khuôn mặt nghiêm túc, mặc dù trong lòng có thật lớn rung động, lại cố gắng làm cho trên mặt nhìn bình tĩnh không lay động, bà đúng là để mấy người kia phân tán lực chú ý của Mộc Tịch Bắc, chế tạo kế hoạch mình cùng An Nguyệt Hằng gặp nhau, chính mình cũng nghe hai đứa nó nói qua kế hoạch lần này, thậm chí còn bố trí thêm một hai điểm, nhưng lại không ngờ rằng, toàn bộ kế hoạch, vậy mà không có một chỗ thành công, hoàn toàn bị tan rã như vậy.
Không, nói là tan rã dường như còn chưa đủ, bên mình thậm chí còn tổn binh hao tướng, Mộc Tịch Bắc chưa từng ra tay, hạ phòng bị, vậy mà vẫn có thể làm cho chính mình tổn thất nặng nề, xem ra những chuyện điều tra được đều là sự thật, nữ tử này tâm tư khó lường, giảo quyệt đa đoan.
" Hải Thanh, chuyện này rốt cuộc là thế nào! " Thanh Quốc công chúa tức giận nói.
Mộc Hải Thanh không có mở miệng, Thanh Quốc công chúa nhìn thấy nàng ta sắc mặt tái nhợt, chịu đựng đau đớn trong lòng, mở miệng nói: " Tự mình phá thai chính là chuyện trong hoàng tộc, Tướng phủ ta không tiện hỏi nhiều, việc này liền đợi đến khi Cát vương hồi phủ, giao cho vương gia xử trí, mà hãm hại tỷ muội, lại phải dựa theo quy củ Tướng phủ đến xử lý, người tới, mang người xuống phạt quỳ từ đường ba ngày, đợi sau khi thân thể đã khoẻ mạnh, lại phạt hai mươi trượng!"
Mộc Tịch Bắc mắt sắc tĩnh mịch, không có mở miệng, Thanh Quốc công chúa xử trí cũng coi như thỏa đáng, dù sao nếu nói chuyện có liên quan đến Tướng phủ, thì cũng chỉ có một đầu hãm hại mình, hơn nữa Mộc Hải Thanh là Vương phi, lại vừa mới phá thai, thật sự là không thể trừng phạt quá nhiều, Thanh Quốc công chúa dám răn dạy như vậy, chẳng qua cũng là ỷ vào thân phận công chúa của bà ta, nếu không nhất định không dám.
" Mẹ. Đại tỷ tỷ mới vừa... " Mộc Hải Dung có chút lo lắng, mặc dù nàng còn nhỏ, nhưng mà nàng cũng biết, nếu như sau khi phá thai không cẩn thận điều dưỡng, nhất định sẽ ảnh hưởng đến cả đời nữ nhân.
" Ngươi câm miệng! " Thanh Quốc công chúa dường như không muốn nghe Mộc Hải Dung mở miệng.
Mộc Tịch Bắc lại cười như không cười, Thanh Quốc công chúa nhìn như không có cảm tình gì với mấy đứa con của mình, nhưng trên thực tế lại là đang giữ gìn bọn họ, đầu tiên là xử trí sự tình Mộc Hải Thanh phạm thượng,... lướt qua chuyện nàng ta phá thai, cái này giảm bớt thật nhiều cường độ xử phạt, rồi sau đó không cho Mộc Hải Dung lên tiếng, muốn làm cho mọi người coi nhẹ chuyện nàng ta cùng hát đệm nói xấu Mộc Tịch Bắc trước đó.
"Ta nhớ được đứa nhỏ Hải Dung thế nhưng đứng ra làm ngụy chứng, Tướng phủ ta khi nào thì dạy bảo ra tiểu thư như vậy, thật sự là tướng phủ ta vô cùng nhục nhã!" Đây là lão thái phi đang mở miệng.
" Vậy liền phạt nó cùng chịu phạt với Hải Thanh đi. "Thanh Quốc công chúa sắc mặt không gợn sóng.
Lão thái phi lúc này mới gật gật đầu, không lên tiếng nữa.
Thanh Quốc công chúa cả người đã có chút vặn vẹo, giờ phút này trong lòng đã đem Mộc Tịch Bắc xé thành trăm mảnh, nhưng vẫn phải cắn răng đến trừng trị nữ nhi mình, loại cảm giác này, thật sự là thống khổ vạn phần.
Bà thật sự là không ngờ, chẳng qua là muốn mượn tay của mấy đứa bé này, phân tán lực chú ý của Mộc Chính Đức cùng Mộc Tịch Bắc, nhưng thật không ngờ lại sẽ tạo thành kết quả như hôm nay, đây đối với Thanh Quốc công chúa luôn một lòng muốn đôi cha con này chết không có chỗ chôn mà nói, thật sự là một sự đả kích cực đại.
" Còn không mau dẫn người đi! " Thanh Quốc công chúa không nhìn tới hai đứa bé, tâm rách đau đớn, lại lần nữa đem bút trướng này ghi tạc trên người hai cha con này.
" Không muốn... Thả ta ra... Thả ta ra..." Mộc Hải Dung rất không an phận, bắt đầu kịch liệt giằng co.
" Mang xuống!"
" Thả nàng ta ra."
Thanh Quốc công chúa cùng Mộc Tịch Bắc đồng thời mở miệng, chỉ tiếc nội dung lại hoàn toàn tương phản.
Mộc Tịch Bắc cũng không nhìn tới phản ứng của Thanh Quốc công chúa, chỉ mở miệng nói: " Thả bọn họ ra."
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Đổ mồ hôi... Ta muốn xây cái đám trong đó. Muốn hay không muốn hay bên trong. Trong khu vực quản lý không thời gian. Hazz...