Rắn Rết Thứ Nữ
Chương 130 : Ngũ thạch tán
Ngày đăng: 00:43 19/04/20
Hiện nay người tới cờ xã có thể nói là tam giáo cửu lưu đều có, nhưng cũng không phải đều là người thực tình thích kỳ nghệ, cũng có không ít người đến để học đòi văn vẻ, hoặc là tới đây mân mê một ít thứ đồ chướng khí mù mịt.
Cho nên du côn vô lại, văn nhã nhân sĩ, nơi này ngược lại đều có cả, trong phòng lò sưởi đốt vang " Đét đét ", nướng đỏ cả mặt người, nếu như lại thêm một bình trà xanh, bày thêm mấy bàn điểm tâm, ngược lại cũng khá thích ý.
Từ nơi này đi ra ngoài, có lẽ mọi người cũng sẽ nghiêng đầu coi trọng vài lần, mang theo vài phần tò mò cùng đánh giá, cũng làm cho không ít kẻ tự xưng là danh sĩ nâng cao cằm hơn một chút.
Ánh mắt của Mộc Tịch Bắc rơi vào trên người vừa tới, dáng vẻ của nam tử này đại khái ba bốn mươi tuổi, người cao bình thường, nhưng mà lớn lên cả người có chút khoan hậu, đúng, là khoan hậu, cũng không phải là đôn hậu, trên mặt dữ tợn làm cho người này mang theo vài phần khí tức vô lại, tóc buộc cao cao như thư sinh, trong tay cầm quạt xếp, phía trên còn dùng chữ nhỏ tuấn tú hữu lực viết một bài thơ hay, Mộc Tịch Bắc nhận ra bài thơ kia thật đúng là xuất từ tay của danh sĩ vừa mới nổi danh, liền biết người này đại khái là thuộc về loại hình nhà giàu mới nổi.
Một khi chợt phát tài, lại không cách nào đưa thân vào xã hội thượng lưu, thậm chí bởi vì hành động nói chuyện thô lỗ mà thường xuyên bị người trào phúng, cho nên liền đến đây học đòi văn vẻ, đến chỗ này nháo cho mọi người quen mắt, dường như đang nói cho mọi người biết hắn cũng không phải là dế nhũi chữ to không biết, vì vậy tất nhiên phải thường xuyên lượn khắp nơi, cũng tốt để thể hiện hắn học rộng hiểu nhiều, tri thức phong phú.
" Sao đây, lão tử nói chuyện các ngươi nghe không hiểu? Đi đi đi, lão tử không thích cùng mấy nữ oa các ngươi chấp nhặt, nếu như muốn xem tham gia náo nhiệt, qua bên cạnh mà xem. " Sau khi Mộc Tịch Bắc nhanh chóng định vị cho nam nhân này, thì nam nhân này cũng mở miệng.
Bởi vì người này là một tên nhà giàu mới nổi, nên gần nhất cũng không nhận ra mấy người Mộc Tịch Bắc rốt cuộc có thân phận gì, chỉ cho rằng nữ tử có thể được phép tiến vào kỳ xã thì cũng chẳng phải tiểu thư nhà giàu gì, hơn nữa nam tử này đối với Mộc Tịch Bắc cũng không có ý đồ gì xấu, chỉ là xưa nay kiêu ngạo đã quen.
Thấy bên này có náo nhiệt, không ít người đều nhìn lại đây, Mộc Tịch Bắc không có nhượng bộ, Thanh Từ lại tiến lên một bước, ngăn ở trước người Mộc Tịch Bắc.
Mộc Tịch Bắc đẩy Thanh Từ ra, mở miệng nói với nam tử trung niên: " Không bằng đánh một ván cờ thì thế nào?"
Nam tử kia đầu tiên là sững sờ, sau đó trong lòng vui mừng, hắn ngày thường không thiếu đồng bạn đánh cờ, nhưng mà rất ít khi có thể thắng, bây giờ lại không để Mộc Tịch Bắc vào mắt, chỉ cho rằng đây là một cơ hội tốt để mình làm náo động, tự nhiên đáp ứng: " "Như thế rất tốt."
Mộc Tịch Bắc đưa tay nói: "Mời."
Nam nhân kia khoanh chân ngồi ở bàn cờ trước đó, mọi người xung quanh đều xông tới, Mộc Tịch Bắc sử một ánh mắt với Bạch Lộ, lúc này mới chậm rãi ngồi ở đối diện nam tử.
Nam nhân cầm cờ trắng, Mộc Tịch Bắc cầm cờ đen, Mộc Tịch Bắc thấy ánh mắt hắn hơi có vẻ rời rạc, tâm tư khẽ nhúc nhích, không nhanh chóng giết sạch nam tử không chừa mảnh giáp, mà là khống chế thế cục ở một loại tình trạng lực lượng ngang nhau.
Có điều dường như bởi vì tất cả mọi người biết nam tử này kỳ nghệ cũng chẳng ra sao, cho nên người tới vây xem cũng chỉ có hai ba người, dường như đối với nữ tử tuyệt sắc Mộc Tịch Bắc mang theo vài phần chờ mong, đương nhiên, cũng không thiếu một số người vì ham mê sắc đẹp mà cũng tới ngồi.
Lúc bắt đầu quân trắng hạ xuống rất nhanh, nhưng sau đó dần dần trở nên chậm chạp, có điều nhìn thì hình như vẫn có phần chiếm thượng phong, nhưng nếu là người hữu tâm thì sẽ phát hiện, so với tốc độ hạ quân trắng, thì Mộc Tịch Bắc cầm quân đen từ đầu đến cuối đều là một tốc độ.
Nam nhân kia mỗi lần chiếm hết thượng phong, đem quân trắng của Mộc Tịch Bắc tới gần một góc, lúc đang đắc chí vừa lòng cho là mình sắp thắng lợi, quân đen lại đột nhiên phản phệ, thế cục hoàn toàn phá vỡ, lại cứ lưu lại cho quân trắng một chút hi vọng sống.
Loại tình hình này làm cho nam tử luôn luôn tâm sinh không cam lòng, cảm thấy nếu như bản thân mình vứt bỏ sơ hở kia, liền có thể giết chết Mộc Tịch Bắc không chừa mảnh giáp, chính mình đại hoạch toàn thắng, cũng chính bởi vì kiểu tâm lý này của nam nhân, nên hắn từ đầu đến cuối đều chưa từng nhụt chí, lần lượt tiếp tục ngóc đầu trở lại.
Chỉ tiếc, mỗi lần khi thắng lợi đang ở trước mắt, Mộc Tịch Bắc luôn sẽ đến một trận tuyệt địa nghịch chuyển, làm cho nam tử này nhịn không được rủ xuống cúi đầu ôm ngực, nhưng vẫn như cũ là không cam tâm.
Mà mỗi một lần lật ngược lại, nam tử này liền cẩn thận hơn rất nhiều, mỗi một lần đều tinh tiến hơn so với lần trước, thật tình không biết ở trong khoảng thời gian này kỳ nghệ đúng là đột nhiên tăng mạnh, mỗi một lần đều đang suy tư sơ hở lần trước của chính mình.
Mộc Tịch Bắc vẫn như cũ cười yếu ớt, từ đầu đến cuối tốc độ hạ cờ vẫn không có biến hóa.
Ván cờ này, đúng là hạ hai canh giờ, trong mắt của nam nhân mặc dù vẫn lộ ra không cam lòng như cũ, nhưng lại dần dần u mê, dường như hơi có vẻ lực bất tòng tâm.
Mộc Tịch Bắc nhìn lướt qua nam tử đối diện, tốc độ hạ cờ không còn trêu đùa nam tử như trước, mà là tràn đầy sát chiêu, làm cho nam nhân khó có thể chịu đựng, nhưng lại sẽ không hoàn toàn thua trận.
Trên trán nam tử dần dần toát ra không ít mồ hôi, sắc mặt cũng càng ngày càng tái nhợt, Mộc Tịch Bắc cười yếu ớt mở miệng nói: " Muốn tiếp tục không? Nhìn thân thể của ngươi hình như không được dễ chịu."
Người kia hơi sững sờ, bờ môi mang theo vài phần run rẩy không bình thường, lại mở miệng nói: " Muốn, sao lại không muốn, khó được ngươi ta kỳ nghệ không chênh lệch nhiều."
"Như vậy mời." Mộc Tịch Bắc cũng không thúc giục, đưa tay lần nữa mời nam nhân kia hạ cờ.
Một ván cờ đã kéo dài hơn hai canh giờ, đối với loại tuyển thủ bất nhập lưu này, thời gian tiếp tục thật sự là rất dài.
Người đến xem diễn phần lớn đều là bọc mình kín mít, ở giữa là Hoàng đế cùng phi tần, sườn tay trái là từ Ân Cửu Dạ An Nguyệt Hằng sắp xếp theo thứ tự hướng xuống, mà sườn tay phải thì là một đám đại thần.
Mộc Tịch Bắc tới sớm, theo Lão thái phi ngồi xuống ở trong ghế của nữ quyến, vừa liếc mắt liền có thể nhìn thấy tình hình đối diện.
Có một đoạn thời gian không gặp, An Nguyệt Hằng ngược lại không có biến hóa gì lớn, xem ra là trôi qua không tồi.
An Nguyệt Hằng hiển nhiên cũng nhìn thấy Mộc Tịch Bắc, khẽ gật đầu chào hỏi, tâm tư lại nhanh chóng xoay chuyển, Mộc Tịch Bắc trổ mã đúng là càng ngày càng tuyệt sắc, nhưng nếu như không thể đầu nhập đến trận doanh của mình, vậy thì thật là đáng tiếc.
Trên tràng diện cũng có mấy con cháu quý tộc ra sân, giẫm lên lưỡi trượt, mỗi lần ở trên băng trượt một vòng liền sẽ tư thái nhẹ nhàng, trong nháy mắt liền nhẹ nhàng không ít.
Mộc Tịch Bắc chống cằm xem biểu diễn trên sân, không dậy nổi hứng thú quá lớn, vì sao gần đây nàng luôn luôn cảm thấy sự tình có chút không đúng, chính mình mặc dù phát hiện Ngũ gia không đúng, chỉ là An Nguyệt Hằng làm sao lại lâu như vậy cũng không có hành động.
Nghĩ đi nghĩ lại, tâm tư Mộc Tịch Bắc liền không biết chạy tới chỗ nào rồi.
Mà đúng lúc này, Thanh Từ rốt cục nhận được tin tức Bạch Lộ truyền đến, đó chính là hôm nay Ngũ gia đưa một ít thợ may mùa đông và vải vóc đầu xuân đến trong cung.
Mà kỳ xã cùng Ngũ Vấn Hinh dường như cũng tham dự tiến vào, cái này liền làm cho Mộc Tịch Bắc cảm thấy nhóm này đưa hàng hóa vào trong cung có liên quan với Ngũ Thạch Tán, chẳng lẽ nói Ngũ Thạch Tán là đưa vào trong cung?
Hôm nay là ngày hội chơi băng, cho nên Ngũ gia chọn lúc này đưa đồ vào cung trong ngược lại không có gì sai lầm, chỉ là Mộc Tịch Bắc lại lần nữa lâm vào trầm tư.
Nếu Ngũ Thạch Tán đưa vào trong cung, tất nhiên là cấp cho người, chủ tử đứng đắn trong cung chỉ có mấy vị này, rốt cuộc có phải có người ở sau lưng ủng hộ hay không? Mấy thứ này Ngũ gia lại cho ai?
Tiết mục trên sân càng ngày càng náo nhiệt hơn, không ít tiểu thư cũng đều giẫm lên mặt lưỡi trượt, váy áo sặc sỡ từng đóa từng đóa ở trên mặt băng nở rộ, mà nhân vật chính của vấn đề Ngũ Vấn Hinh cũng đúng lúc ở trong đó.
Ánh mắt của Mộc Tịch Bắc rơi vào trên người nàng ta, một thân váy dài màu da cam mặc khôn khéo đại khí, theo nàng xoay tròn cả người tựa như một con bươm bướm mỹ lệ, sắp phá kén mà ra, nhưng mà sự tình dường như lại luôn có nhạc đệm.
Ngay thời điểm Ngũ Vấn Hinh đang xoay tròn lại đột nhiên ngã xuống đất, không ít người nhao nhao đứng dậy, ngừng bước chân trước đó, Mộc Tịch Bắc tất nhiên cũng đứng dậy, nhìn về phía người trên mặt đất.
Từ góc độ của Mộc Tịch Bắc có chút nhìn không rõ Ngũ Vấn Hinh té ngã trên đất, có điều căn cứ tình trạng của Ngũ Vấn Hinh, Mộc Tịch Bắc liền xác định đây là triệu chứng nàng ta ăn Ngũ Thạch Tán, run rẩy không ngừng thậm chí là miệng sùi bọt mép.
" Nàng ta sao lại thế này! " Hoàng đế chỉ vào Ngũ Vấn Hinh mở miệng hỏi.
" Hồi bẩm bệ hạ, hình như thân thể của phu nhân Hồng Lư tự thiếu khanh có chút khó chịu, cho nên mới té ngã xuống đất. " Một đại phu giúp Ngũ Vấn Hinh xem bệnh mở miệng nói.
Hoàng đế gật gật đầu: " Nếu không thoải mái, liền để cho nàng ta xuống Thiên Điện nghỉ ngơi một chút đi."
Không có ai nói ra Ngũ Vấn Hinh là trúng Ngũ Thạch Tán, cũng không biết là mọi người không chịu nói, hay là thật sự không biết.
Nhưng khi Ngũ Vấn Hinh được mang đi, Mộc Tịch Bắc rõ ràng nhìn thấy sắc mặt của nàng ta, nhất quyết không phải giả vờ, suy nghĩ trong lúc nhất thời có chút bị ngăn trở, có điều lại luôn cảm thấy Ngũ Vấn Hinh rời tiệc như vậy cũng không đơn giản.
Cho Thanh Từ một ánh mắt, để Thanh Từ đi nhìn chằm chằm động tĩnh của Ngũ Vấn Hinh, Mộc Tịch Bắc lại tiếp tục chống cằm thưởng thức cái gọi là chơi băng, thủy chung không chịu lên sân khấu.
Cũng không lâu lắm, một tỳ nữ bên người Hoàng đế lại đột nhiên chết, đồng dạng là miệng sùi bọt mép, toàn thân run rẩy không ngừng, chỉ là so với Ngũ Vấn Hinh thì tình trạng còn nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Lần nữa làm cho chơi băng tiến hành đến một nửa phải ngừng lại.
Có người nhìn thấy tình hình của cung nữ này, chung quy là nhịn không được mở miệng nói: " Bệ hạ, vi thần phỏng đoán, cung nữ này là dùng Ngũ Thạch Tán quá lượng mới có thể dẫn đến cái chết. "
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Thời điểm Tiết Đoan Ngọ sẽ lập một cái nhóm, các bảo bối nhớ vào nhóm nha ~ Hai ngày này xuyên khóa, liên tiếp. Mệt mỏi quá.