Rắn Rết Thứ Nữ
Chương 134 : Thỏi bạc
Ngày đăng: 00:43 19/04/20
Bởi vì Nhiếp chính vương phủ cách hoàng cung không xa lắm, lại ở vào con phố phồn hoa nhất, hơn nữa vệ đội Hoàng gia xuất mã, không ai có thể cản trở, cho nên người Hoàng đế phái đi điều tra Nhiếp chính vương phủ rất nhanh đã trở về.
" Thế nào, có điều tra được gì không?" Trong mắt Hoàng đế hàm chứa vô vàn chờ mong, nhìn người thủ hạ, giống như nếu hắn dám nói cái gì cũng không tra được, thì Hoàng đế tức thì sẽ phán hắn cái tội làm việc bất lợi, kéo ra ngoài đánh chết.
" Hồi bẩm Bệ hạ, ti chức ở trong vương phủ lục soát được mấy rương quan ngân. " Thị vệ kia quả nhiên không phụ sự kỳ vọng, thật sự đã ra đồ vật mình cần.
Sắc mặt của Mộc Chính Đức cũng không biểu hiện ra bao nhiêu vui vẻ, cũng không cảm thấy kinh ngạc khi Mộc Tịch Bắc có thể đưa được mấy cái rương này vào Nhiếp Chính Vương phủ, bởi vì ông biết, những thứ ấy cũng là nó đã từng dùng mạng đổi lấy.
" Quan ngân? Ngươi xác định chứ? " Giọng nói của Hoàng đế khó mà ức chế kích động.
" Chính là số quan ngân dùng để cứu tế ạ. " Thị vệ kia cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười, dường như cũng cảm thấy kết quả này rất tốt, lại hợp tâm ý Hoàng đế, như vậy có lẽ là hắn sắp có cơ hội thăng quan tiến tước rồi.
Triệu Vu Giang sau lưng Mộc Chính Đức khẽ tiến lên một bước, đem tờ giấy trong tay truyền cho Mộc Chính Đức.
Mộc Chính Đức im lặng tiếp nhận, sau đó mở ra tờ giấy bị vò thành một cục, nhìn mấy lời rải rác trên đó, lần nữa bất động thanh sắc thu tờ giấy vào trong tay áo.
Ngũ quốc công đúng lúc đứng đối diện, thời khắc chú ý đến Mộc Chính Đức ông ta tất nhiên là thu hết một màn này vào trong mắt, trong lòng không khỏi xốc lên tinh thần.
Nhiếp chính vương phủ từ trước đến giờ thủ hộ sâm nghiêm, trong bóng tối lại càng có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm, Mộc Chính Đức làm thế nào để đưa đồ vào trong vương phủ nhỉ, còn có Mộc Chính Đức thật sự là có chút quá cuồng vọng, vậy mà trực tiếp chống lại An Nguyệt Hằng, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, chẳng lẽ An Nguyệt Hằng thật dễ đối phó như vậy?
Còn có tờ giấy truyền đến trong tay Mộc Chính Đức rốt cuộc viết cái gì? Chẳng lẽ kế hoạch lần này Mộc Chính Đức đã sớm phát giác? Nếu thật sự là như thế, thì Mộc Chính Đức thật đúng là đáng sợ.
Ngũ quốc công vẫn nhớ mãi không quên chuyện tiệm lương thực Kim thị bị hao tổn, vô luận mình có chịu giao cho Hoàng đế hay không, thì thanh danh của tiệm lương thực cũng đã thối nát, chắc hẳn dân chúng cũng không muốn tới nữa, như vậy việc làm ăn liền khó làm.
Bởi vì lương thực có thể nói là đứng đầu trăm nghề, cho nên Ngũ gia tập trung vào lĩnh vực này rất lớn, bây giờ tiệm lương thực bị tổn hại, ít nhất sẽ giảm bớt mất một năm thu nhập của Ngũ gia, thậm chí còn nhiều hơn.
Mà Ngũ quốc công càng lo lắng hơn là chuyện phía sau Kim thị là Ngũ gia, sẽ bị người hữu tâm lôi ra, vậy sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến những việc làm ăn khác của Ngũ gia, thối cũng là thanh danh của Ngũ gia, đến lúc đó tổn thất đúng là không thể đo lường.
Mắt thấy sắp đến du xuân mừng năm mới, chính là thời điểm tốt làm ăn thịnh vượng, e rằng Ngũ gia sẽ bị trì trệ đến gần nửa năm.
Sự thật đúng là như Ngũ quốc công suy đoán, Ân Cửu Dạ sớm an bài người, thời khắc đem chuyện trên triều đình cho tản ra ngoài, cam đoan dân chúng từ đầu đến cuối đều có thể nắm được tin tức trực tiếp, cho nên những dân chúng trước đó bao vây trước cửa Tướng phủ trong lúc nhất thời đều không làm ầm ĩ nữa.
Mà những nạn nhân tụ tập ngoài cửa thành, mỗi người trong tay đều bưng một bát cháo, cầm một cái bánh bao, có người thì ngồi ở trên bậc thang, có người thì ngồi lung tung dưới đất, còn có người thì ngồi dựa vào bờ tường, đều vừa ăn vừa nhìn thị vệ thủ thành.
Thị vệ kia rất biết cách nói chuyện, cũng không có làm cao gì, chỉ là bình thường thích khoác lác chút, nhưng lại không có ghét bỏ bọn họ, không có việc gì còn cùng bọn họ nói chuyện phiếm, ngẫu nhiên còn giúp đỡ bọn họ một chút, nếu người nào thật sự bị bệnh không chống đỡ được, hắn sẽ còn tự mình xuất tiền túi tìm đại phu xem bệnh cho người đó luôn.
Cho nên những nạn dân này cũng không làm ầm ỹ với hắn, cũng đều thích nghe hắn nói chuyện, kể một ít tin tức mới nhất trong thành truyền tới, cho dù có đôi khi không phải tin chuẩn xác, nhưng mọi người cũng không có ai trách cứ hắn.
Hoàng đế nhìn người bị đẩy ra làm con dê thế tội, không cho sắc mặt tốt: " Ngô Hán, hãy thành thật khai báo đi!"
Ngô Hán run run rẩy rẩy, trong lòng nhịn không được nói, sớm đã biết mình tiếp tục lưu lại nơi đó, nhất định sẽ trở thành người gánh tội thay cho An Nguyệt Hằng mà.
Ngô Hán một mạch nhận toàn bộ tội danh, nói số bạc này là hắn cấu kết với tiệm lương thực Kim thị đạt được, chia của mà đến, lại còn có sức lực trả đũa, lần nữa kéo Mộc Chính Đức vào.
" Ngô Hán, ngươi thật đúng là gan to bằng trời a, ngay cả bạc chẩn tai cũng dám đánh chủ ý! " Hoàng đế trợn mắt nhìn, trong giọng nói vậy mà hiện ra mấy phần uy nghiêm.
Ngô Hán sắc mặt như tro tàn, có điều cũng không phản kháng, dường như chỉ còn chờ Hoàng đế ra lệnh một tiếng, lôi đi chém.
An Nguyệt Hằng rốt cục lại mở miệng nói: " Khởi bẩm bệ hạ, là vi thần sơ sẩy, Ngô đại nhân là vi thần mang đến, nhưng hôm nay phát sinh loại chuyện này, vi thần lại không khuyên can Ngô đại nhân, thật sự là thẹn trong lòng, mong rằng Bệ hạ trách phạt."
Hoàng đế sắc mặt không tốt, An Nguyệt Hằng chẳng qua là nói lời khách sáo thôi, bây giờ có người xuất hiện thừa nhận việc này là mình gây nên, không liên quan đến An Nguyệt Hằng, cho dù Hoàng đế muốn bắt cái đuôi của hắn, nhưng vẫn bị hắn trượt đi.
" Xin hỏi Ngô đại nhân, mỗi thỏi ngân lượng tổng cộng có bao nhiêu lượng, và mỗi một rương thỏi bạc thì cỡ khoảng bao nhiêu? " Mộc Chính Đức cười như không cười mở miệng hỏi.
Ngô Hán đầu tiên là sững sờ, sau đó mắt nhìn An Nguyệt Hằng, tùy tiện nói ra một con số, cũng may không chênh lệch bao nhiêu.
Cũng không lâu lắm, Hoàng đế liền hạ lệnh kéo Ngô Hán ra ngoài đánh chết, mà sau khi An Nguyệt Hằng tìm được người thay thế, rốt cục xem như thở phào nhẹ nhàng một hơi.
Đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, Mộc Chính Đức lại không đúng lúc mở miệng lần nữa: " Khởi bẩm Bệ hạ, vi thần cảm thấy thỏi bạc này có vấn đề. "
" Nói nghe một chút. " Hoàng đế vẫn luôn chờ Mộc Chính Đức mở miệng, nếu không thật đúng là không biết nên tiếp tục như thế nào nữa.
" Vi thần luôn cảm thấy thỏi bạc này hình như nặng hơn so với bình thường, dùng tay tung lên cũng cảm thấy không đúng. " Mộc Chính Đức thấy quỷ thế tội đã chết, lúc này mới lên tiếng, cũng là ném ra một quả bom nặng ký.
Đông đảo đại thần cầm ngân lượng bắt đầu lặp đi lặp lại ước lượng thỏi bạc trong tay, khoan hãy nói, thật đúng là phát giác chỗ không đúng, luôn cảm thấy thỏi bạc này hình như nặng hơn bạc thường một chút.
Sắc mặt của Ngũ quốc công và An Nguyệt Hằng rốt cục khó nhìn đi, trong mắt mang theo một tia phẫn hận, Mộc Chính Đức thật sự là đa dạng chồng chất, điểm này, bọn họ xác thực không ai ngờ được.
Hoàng đế nghe xong, liền cũng rõ ràng mấu chốt của vấn đề, tìm thợ tới, tốn không ít sức, cuối cùng cũng tách được thỏi bạc ra, nhưng mọi người vừa nhìn thấy, lại tức thì choáng váng, bởi vì ở trong thỏi bạc lại là một cục sắt khá lớn!
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Cộng thêm một vạn tối hôm qua, hôm qua ta hết thảy gõ một vạn năm. Hộc máu... Huhu, xin sự an ủi, các bảo bối trong nhóm~ số nhóm đã được đặt trong bản tin rồi...