Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 136 : Yến hội sắc phong

Ngày đăng: 00:43 19/04/20


Edit: Hân Hân



Mồng tám tháng ba là ngày hoàng đạo lập nghi thức.



Mọi người đều mang tâm tư chờ mong, đại điển sắc phong Thái Tử.



Mộc Tịch Bắc đương nhiên cũng tham dự. Chẳng qua có khác là, Mộc Chính Đức và một số quan viên triều đình đứng chờ hai bên từ trong đại điện ra đến ngoài cửa. Trên từng bậc thang trải thảm đỏ, văn võ bá quan mặc quan phục màu đỏ thẫm đứng đối mặt nhau.



Mộc Tịch Bắc, mệnh phụ triều đình và những nữ tử quan gia đều đứng chờ ở hai bên đường, rất trang nghiêm, trang trọng, nhìn chăm chú lên thảm đỏ.



Màu đỏ và vàng kim vui mừng tung bay đầy trời, chói mắt cùng uy nghiêm lạ thường, ngoài sự vui mừng lại càng thêm trang trọng. Sắc phong Thái Tử là một việc lớn hệ trọng nhất của một quốc gia. Sắc lập Thái Tử có liên quan đến vận mệnh tương lai một nước, cho nên có thể nói là cực kỳ quan trọng.



"Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết, Lục Hoàng tử Ân Cửu Sanh tài đức vẹn toàn, rất được lòng Trẫm. Nay, đặc biệt sắc phong làm Thái tử Tây La quốc, nguyện phù hộ cho Tây La, chăm lo cho dân chúng, tạo nên một Tây La phồn vinh hưng thịnh, khâm thử!"



Người chủ trì kéo dài thanh âm quanh quẩn trong cung, vang vọng truyền đến hồi âm.



Theo lời người chủ trì hạ xuống, tiếng nhạc vang lên. Hai bên cung nữ và thị vệ san sát, thị vệ đều giơ trường đao lên, tựa như vì Thái Tử mở đường. Càng khiến cho bầu không khí của buổi đại điển sắc phong thêm phần trang nghiêm và lạnh lẽo.



" Mời Thái Tử lên điện!"



Người chủ trì lui ra phía sau, Ân Cửu Dạ bước ra.



Ngoài thị vệ giơ đao hai bên, mọi người đều quỳ xuống:



"Tham kiến Thái Tử điện hạ, Thái Tử thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế, Thái Tử thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!"



Những thanh âm đều nhau vang vọng mãi trên không trung trong Hoàng cung, mọi người đều là cúi đầu quỳ lạy.



Một khắc kia, Mộc Tịch Bắc đột nhiên hiểu được, vì sao rất nhiều người lao tâm khổ tứ chuẩn bị kỹ càng để tranh đoạt vị trí này. Vì sao lại có vô số người, mặc dù quyền thế ngập trời nhưng vẫn như trước muốn chém giết đi tranh. Bởi vì quyền thế là một con đường vô tận, toát lên dục vọng làm cho người ta đã bắt đầu thì không thể quay đầu.



Mộc Tịch Bắc giống mọi người quỳ trên mặt đất, khẽ ngẩng đầu nhìn nam tử bước trên thảm đỏ. Bỏ đi một thân hắc y lúc trước, thay vào triều phục màu vàng, áo choàng chồn tía, tay bưng huân điêu.



Hoa văn hai vai trước và sau thêu hình con rồng chỉnh tề nếp gấp là mọt hàng sáu con rồng, ở giữa là đám ngũ sắc. Phía trước ngực thêu một con cự mãng màu vàng thật lớn, sợi tơ màu vàng kim phát ra ánh sáng chói mắt, phía trên được khảm nạm vô số hạt trân châu tinh xảo. Hai mắt mãng xà được dùng hai viên đá Hắc Diệu Thạch tô điểm, tỏ ra khí khái không giận mà uy.



Trên đầu nam tử mang vương miện màu vàng, bên trên khảm ( xuyết)Chu Vĩ, trên trán kim long gắn mười viên Đông châu mười, trong miệng ngậm một viên hồng ngọc.



Mộc Tịch Bắc kinh ngạc nhìn Ân Cửu Dạ, nửa ngày vẫn chưa lấy lại tinh thần lại.



Khuôn mặt nam tử như ngọc, trắng nõn lại có vẻ lạnh lùng, dưới ánh mặt trời có chút trong suốt. Hai gò má kiên nghị, con ngươi ngăm đen, sâu không thấy đáy, phảng phất như thanh phong kiếm dưới vực sâu lạnh lẽo. Mày kiếm xếch lên gần búi tóc, bạc môi đỏ thẫm, mím chặt lại, khiến cho người ta cảm thấy không khống chế được tinh thần.



Càng quan trọng hơn là, trên người nam tử khí thế nghiêm nghị, giống như kim long vờn quanh, chân đạp tường vân, có dáng vẻ Đế Vương! Nhất thời làm cho mọi người quanh mình chỉ là bụi bặm.



Mộc Tịch Bắc nhìn dáng vẻ của Ân Cửu Dạ, có chút hoàn hồn, nàng lại không biết khi hắn mặc vào y phục màu vàng sẽ chói mắt như vậy, khí thế nghiêm nghị vương giả kia đủ để cho người ta tâm sinh kính sợ, có ý thần phục.



Đợi đến khi Ân Cửu Dạ đứng ở phía trên đại điện, mọi người đồng loạt hô:



"Thái Tử thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."



Ân Cửu Dạ nhìn nhìn toàn cảnh, liếc mắt một cái đã tìm được người mà hắn luôn tâm tâm niệm niệm (mong nhớ trong tim). Có phải hắn đã từng bước tiến gần đến đỉnh cao quyền lực, có phải đã từng bước tiến đến mong muốn của nàng, nghĩ đến đây, gương mặt Ân Cửu Dạ có chút nhu hòa:
Cho dù là như thế thì nàng vẫn như trước vui mừng, hưng phấn, chờ đợi hắn có thể thuận tiện ghé mắt nhìn mình một chút.



Đợi cho tới khi lên đài, nàng ta càng kích động không thể bình tĩnh được, không kiên nhẫn xoay tròn đến hắn bên người hắn. Hắn rốt cục cũng ngước lên nhìn nàng một cái, còn không đợi nàng kinh hỉ( kinh ngạc + vui mừng), trong lòng đã sinh ra cảm giác kinh hoảng.



Cả người đều cứng ngắc chỗ nào cũng không hoạt động được. Đôi mắt kia lúc hắn nhìn Mộc Tịch Bắc thì ôn nhu, mà khi hắn nhìn những thứ khác thì chỉ là hắc ám cùng tĩnh mịch, không có một tia cảm tình hay độ ấm nào. Trong mắt hắn, người sống hay người chết, nam nhân hay nữ nhân đều không có gì khác biệt.



Làm cho cả người nàng ta ngã ngồi xuống, cặp mắt kia ngăm đen dưới ngọn đèn như ẩn như hiện chiếu rọi ra hồng quang, khiến cho nàng ta trong nháy mắt nghĩ đến từ "tu la địa ngục". Một loại mao cốt tủng nhiên* cảm giác lạnh lẽo sinh ra từ lòng bàn chân, rất nhanh đã lan ra khắp tứ chi, tựa như bên trong có một cái bàn tay to vô hình gắt gao bóp cổ họng khiến nàng ta không thở nổi.



* Mao cốt tủng nhiên: lạnh sống lưng, xương cốt bủn rủn.



Nàng ta là nữ nhi Tướng quân, tuy rằng thường ngày cùng oanh oanh yến yến tranh giành tình nhân, lục đục với nhau nhưng nàng ta không sợ chết. Thế mà giờ khắc này, không biết vì sao, gần như là vì một cái liếc mắt đã khiến cho nàng ta kinh hãi như bị bóng đêm nuốt mất tự dưng sinh ra sợ hãi.



Ân Cửu Dạ lạnh lùng nhìn qua rồi thu hồi ánh mắt, hắn sở dĩ nhìn nàng ta chẳng qua là vì vừa mới nghe thấy được cuộc nói chuyện của các nàng, không khỏi tâm sinh ra hờn giận.



Quách Như Mộng đã thành ngốc tử đứng ở giữa sân, nửa ngày không hề động đậy, cho đến khi phía dưới truyền ra tiếng cười nữ tử. Lúc này mới hồi phục tinh thần chỉ cảm thấy mất hết thể diện, đỏ mặt chạy về chỗ ngồi, đương nhiên không thiếu được lại bị một phen châm biếm.



Lúc này Hoàng Đế mở miệng nói:



"Ngũ Quốc công, Ngũ gia tiểu thư nhà các ngươi không cần Trẫm nói, cho dù là ngoại bang đều biết mỹ danh của các nàng, ngươi cũng không nên dấu giếm nữa."



"Vi thần không dám, vừa vặn hôm trước Ly nhi luyện tập một bài múa, mong rằng bệ hạ bình luận một câu."



Ngũ Quốc công nói.



"Ngũ Lưu Ly? Quốc công phủ Lục tiểu thư, mau mau mau, không cần đợi lát nữa!"



Mặt mày Hoàng Đế hớn hở.



Mộc Tịch Bắc ánh mắt thâm thúy.



Ngũ Lưu Ly, Lục tiểu thư Quốc công phủ nghe nói Lục tiểu thư này thập phần thần bí, vẫn luôn ru rú trong nhà nhưng lại có không ít danh nhân chí sĩ làm bạn. Ví dụ như Phó Hành Thủy tinh thông cầm nghệ, Chung Sơn Cách kỳ nghệ cao siêu cùng với không ít văn nhân chí sĩ nổi danh đều cùng Lục tiểu thư có giao tình khá sâu, có thể nói là tài nữ danh phù kỳ thực ( xứng danh tài nữ).



Trong lòng Mộc Tịch Bắc điểm qua những tiểu thư Ngũ gia một lần. Trong cung có Ngũ phi là Đại tiểu thư Ngũ Y Nhân. Rồi sau đó có Nhị tiểu thư, Tứ tiểu thư, Ngũ tiểu thư, Lục tiểu thư, Thất tiểu thư, Cửu tiểu thư.



Trước mắt Ngũ Y Nhân ở trong cung đã không tạo được sóng gió gì nữa rồi. Bát tiểu thư Ngũ Bạch Hồng lần trước làm cho phủ Quốc công tổn thất nghiêm trọng, bị Ngũ Quốc công giận dữ đã gả cho thương nhân phú giáp một phương để bù lại tổn thất, đại để cũng không thể làm ra cái dạng gì.



Nhị tiểu thư Ngũ Ái Oánh vẫn không lạnh không nóng, tạm thời không có gì lo lắng. Tứ tiểu thư cùng Ngũ Quốc công rất tốt, có lẽ phu nhân Ngũ Quốc công phu nhân còn hận không thể đối phó được. Nghe nói Tứ tiểu thư phủ Quốc công là một kỳ nữ, võ công cao cường, làm người hào sảng, không quen nhìn những việc mà Ngũ gia làm. Nghe nói lần đó ở trong rừng cây nhìn thấy vết sẹo trên người Quốc công phu nhân chính là do vị Tứ tiểu thư này lưu lại.



Ngũ Vấn Hinh hút ngũ thạch tán xem ra muốn tìm một cơ hội trừ bỏ, mà Ngũ Thanh Thanh thì nàng đã vì nàng ta chọn cho một con đường chết hoa lệ. Về phần Cửu tiểu thư còn lại chưa lộ diện bao giờ.



------ đề lời nói với người xa lạ ------



Thật là khổ quá mức. Nhóm bảo bối, hôm nay ta thi cấp 4. A di đà phật. Phù hộ cho ta đi.



Chẳng qua hiện tại ta thật là khó chịu, buổi tối thì đau đầu, ngủ dậy kết quả lại bị cảm, quan trọng nhất là viêm mũi viêm đánh hắt xì liên tục và chảy nước mũi. Ta đã nghĩ, có phải ngày mai có thể nghe thấy tiếng lúc ta lau nước mũi hay không... Ô ô



Ta yêu các nàng, nhóm bảo bối thêm đàn.