Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 149 : Có động thiên khác

Ngày đăng: 00:43 19/04/20


" Cần ngươi dùng đến sở trường của ngươi. " Mộc Tịch Bắc mở miệng cười nói.



Phó Dĩ Lam nhìn Mộc Tịch Bắc nói: " Sở trường của ta? Sở trường của ta rất nhiều, nhưng không biết ngươi chỉ cái nào?"



Mộc Tịch Bắc đi đến trước mặt nàng ta, trên cao nhìn xuống nàng: " Giúp ta trộm một món đồ ".



Phó Dĩ Lam mang theo trào phúng nhìn về phía Mộc Tịch Bắc mở miệng nói: " Tại sao ta phải giúp ngươi trộm đồ? Ngươi lại có thể cho ta lợi ích gì?"



Mộc Tịch Bắc cầm lấy đôi tay ngọc thon dài của Phó Dĩ Lam, cẩn thận đánh giá, ngón tay Phó Dĩ Lam rất nhỏ rất dài, tựa như bạch ngọc thượng hạng, so với Mộc Tịch Bắc thì càng thon dài và tỉ mỉ hơn một chút, tay cũng lớn hơn tay Mộc Tịch Bắc một chút, nhưng lại không thể phủ nhận, đây tuyệt đối xứng với danh xưng bàn tay ngọc tinh tế.



" Ta không cho ngươi được lợi ích gì cả, nhưng hiện giờ đôi tay này đang ở trong tay của ta, mà ta lại có thể giúp ngươi hủy nó đi. " Giọng điệu của Mộc Tịch Bắc khá thản nhiên, không mang theo khí thế sắc bén gì, nhưng lại khiến trong lòng Phó Dĩ Lam rất căng thẳng, vội vã rút tay ra khỏi tay Mộc Tịch Bắc.



" Lão tử dựa vào cái gì mà giúp ngươi!" Phó Dĩ Lam có chút chột dạ quát.



Mộc Tịch Bắc cong lên khóe môi nhìn về phía Phó Dĩ Lam, mở miệng nói: " Hôm nay ngươi trước hết ở chỗ này, ngày mai ta sẽ cho người đưa địa điểm của món đồ đó tới cho ngươi, sáng sớm ngày kia, ta muốn nhìn thấy đồ vật mà ta cần, nếu như không có, đôi tay này của ngươi ta nhất định sẽ chiếu cố nhiều hơn."



Trong ánh mắt Phó Dĩ Lam hiện lên một tia tinh quang, nhìn về phía Mộc Tịch Bắc trong mắt mang theo vài phần thăm dò, hôm nay nàng đúng là cố ý bị bắt tới, võ công của nàng mặc dù có thể không bằng Thanh Từ, nhưng khinh công của nàng tuyệt đối là ít có địch thủ, nói trắng ra là, muốn bắt được nàng tuyệt đối không phải chuyện đơn giản.



Nàng chịu tới đây, chính là muốn nhìn xem Mộc Tịch Bắc đến cùng có bản lãnh gì, năng lực của nàng ta là gì? Phải biết rằng, Phó Dĩ Lam nàng ở đất Bắc Yên tuyệt đối là một Hỗn Thế Ma Vương, ngay cả Bắc Yên Vương cùng ca ca của nàng cũng không làm gì được nàng, thế nhưng hôm nay, sự kiêu ngạo và điềm tĩnh trong ngày thường của nàng lại không biết chạy đi đâu hết rồi.



Nữ tử trước mắt này, nàng ta chỉ cực ôn nhu nhìn chính mình, thậm chí chưa từng động vào một sợi tóc của mình, nhưng nàng lại cứ cảm thấy ôn nhu như vậy so với phụ thân la hét còn đáng sợ hơn, lông tơ toàn thân đều dựng cả lên.



Hai mắt Mộc Tịch Bắc nhìn thẳng hai mắt Phó Dĩ Lam, hôm nay nàng cũng không có nhiều kiên nhẫn.



Trong lòng Phó Dĩ Lam căng thẳng, suýt nữa muốn tránh đi ánh mắt kia, cho dù ánh mắt của Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng không mang theo một chút lực sát thương, nhưng nàng lại cảm thấy hai chân mềm nhũn, nếu không phải đang ngồi, nàng cũng không biết mình có thể té ngã hay không.



Lại nhìn hai chân bắt chéo dương dương tự đắc trước đó, bây giờ cũng trở nên rất cứng ngắc, vô cùng mất tự nhiên.



Mộc Tịch Bắc cầm lấy một lọn tóc của Phó Dĩ Lam bị rơi xuống, nhẹ nhàng vén ra sau tai cho nàng ta, mở miệng nói: " Tướng phủ sẽ cho ngươi chiêu đãi tốt nhất, nếu như có gì cần cứ việc phân phó, hôm nay ta thấy ngươi cũng mệt rồi, nên sớm đi nghỉ ngơi đi."



Phó Dĩ Lam rất muốn cự tuyệt cãi lại, nhưng nhìn thấy ánh mắt trầm tĩnh của Mộc Tịch Bắc lại không nói nổi một câu, chỉ có thể xám xịt rời đi.



Phó Dĩ Lam đi vào một gian phòng khách mà Thanh Từ chuẩn bị cho nàng, nhưng trong lòng thì không nhịn được chửi thầm, mình bị làm sao vậy, tại sao lại sợ một nữ tử tay trói gà không chặt như Mộc Tịch Bắc chứ, thật sự là không có tiền đồ, Phó Dĩ Lam càng nghĩ càng phiền muộn, đến cuối cùng hận không thể cho mình mấy bạt tai, nhưng cũng không dám không đi làm chuyện mà Mộc Tịch Bắc giao phó.



Phó Dĩ Lam đi rồi, Thanh Từ nhìn bóng lưng Mộc Tịch Bắc, mang theo vài phần cẩn thận, tính tình tiểu thư từ trước đến nay vốn đã không tốt, hai ngày này rõ ràng tâm tình lại càng tệ hơn, cho nên ngay cả nàng cũng phải phá lệ cẩn thận.



" Tiểu thư. Nữ tử kia là? " Thanh Từ có chút không yên lòng mở miệng, nàng biết tiểu thư là kêu Phó Dĩ Lam đi trộm danh sách trong Vương phủ.




" Ta hầu hạ phu nhân gần hai mươi năm, kết quả phu nhân lại không nhận ra ta, thật là khiến người ta thương tâm. " Mộc Tịch Bắc nhếch miệng, cười có chút châm chọc.



Cho dù Hàn Quốc phu nhân ra vẻ trấn định, nhưng con ngươi hơi co lại vẫn bán đứng nội tâm bà ta đang rất bất an cùng khủng hoảng.



Mộc Tịch Bắc cười nói: " Trong hai năm qua ta sống những ngày nước sôi lửa bỏng, nhưng nhìn phu nhân dường như vẫn hưởng lạc thái bình."



Hàn Quốc phu nhân rốt cục không kìm nén được mở miệng nói: " Ngươi không phải đã chết rồi sao?"



" Đúng là đã chết rồi, chỉ tiếc Diêm Vương không thu, bây giờ liền thành oan hồn lấy mạng. " Mộc Tịch Bắc ôn nhu mở miệng, lại khiến cho Hàn Quốc phu nhân cảm thấy rùng mình.



" Quả nhiên là nhân quả tuần hoàn, báo ứng khó tránh, báo ứng của Hằng nhi cuối cùng cũng đến rồi. " Hàn Quốc phu nhân nhắm lại hai con ngươi, nặng nề mở miệng.



Mộc Tịch Bắc hơi nheo lại hai con ngươi, phản ứng của Hàn Quốc phu nhân đúng là có chút kỳ quái, loại chuyển biến này khó tránh khỏi có chút quá lớn, Hàn Quốc phu nhân là một nữ nhân rất khó hầu hạ, leo lên quyền thế, soi mói ác độc, những điều này đều là chiếm toàn bộ, nhưng hôm nay lại ở Vạn Phật Tự cầu phúc lễ Phật, chuyện này càng nghĩ càng khiến Mộc Tịch Bắc cảm thấy có chút bất thường.



Ổn định lại tâm thần, Mộc Tịch Bắc lần nữa hồi tưởng lại tình hình trên thọ yến của Hàn Quốc phu nhân, đột nhiên nghĩ đến, Bắc Bang công chúa đại khái là bị An Nguyệt Hằng giết chết, mà An Nguyệt Hằng lại là một người cực kì hiếu thuận, nhưng lúc đó An Nguyệt Hằng lại giết người ngay ngày thọ yến của mẫu thân, nghĩ đến Hàn Quốc phu nhân hẳn là có biết.



Mộc Tịch Bắc không tiếp tục để ý tới Hàn Quốc phu nhân, mà đi vào phòng trong, gian phòng này cũng không quá lớn, nhưng đối với Vạn Phật Tự mà nói, đã coi như không tệ, phối với thân phận của Hàn Quốc phu nhân cũng là đủ.



Trong phòng chỉ có một pho tượng Phật, chính là pho tượng mà Hàn Quốc phu nhân vái lạy, Mộc Tịch Bắc không biết tên, chỉ là thấy pho tượng cười như không cười, phảng phất bễ nghễ chúng sinh.



Mộc Tịch Bắc lại đi tiếp vào trong, có một cái bàn vuông, đã hơi cũ nát, mấy cái ghế dài, dường như cũng có dấu vết năm tháng, trên mặt bàn là một chiếc đèn nến nhỏ, nhưng thật ra không có gì đặc biệt.



Trên vách tường thì treo một ít tỉnh thế danh ngôn, thể chữ màu đen ở trên nền giấy màu trắng, khí thế súc tích ngắn gọn, chỉ đơn giản viết một chút, rất bình thường.



Hàn Quốc phu nhân nhìn thấy động tác của Mộc Tịch Bắc, nhẹ chau lại lông mày, mở miệng nói: " Ngươi đang tìm cái gì?"



Mộc Tịch Bắc giương lên khóe môi, xem ra trong phòng này thật sự có chứa đồ vật khác.



Ánh mắt của Mộc Tịch Bắc lại rơi vào trong một ngăn tủ đơn giản, trong ngăn tủ đựng mấy quyển phật kinh, bên cạnh phật kinh là một cái tháp Linh Lung Cửu Chuyển, Mộc Tịch Bắc nhìn thấy tháp Linh Lung Cửu Chuyển kia, bỗng nhiên nở nụ cười.



------ Đề lời nói với người xa lạ ------



Thật xin lỗi các bảo bối, lại trễ rồi, hôm nay ta bắt buộc phải chuyển phòng ngủ, lúc đầu ta muốn thi thử xong rồi mới chuyển, nhưng giờ lại phải chuyển vào hôm nay, bận rộn một ngày vẫn chưa xong việc, lúc đầu muốn trước tám giờ xong năm ngàn, kết quả mẹ nó, wlan di động không lên.... Đậu phộng... Nổi nóng cả một ngày



Ngày mai ta thi môn đầu tiên... Đoán chừng đến tối vẫn sẽ bị trễ... Phù hộ ta chớ rớt môn~