Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 175 : Âm hồn bất tán

Ngày đăng: 00:43 19/04/20


Chiến sự Bắc Bang và Tây La đã xong, cuối cùng lấy Bắc Bang đại bại mà kết thúc, trong lúc nhất thời danh vọng của Ân Cửu Dạ ở trong quân và dân gian không ai có thể chi phối.



Đại quân cũng chuẩn bị trở về thành, mà Ân Cửu Dạ lại mang theo Mộc Tịch Bắc rời đi trước, đợi đến Đế đô lại tập hợp cùng đại quân.



Xe ngựa vang lên tiếng két két, bánh xe cổ xưa ở trên đường nhỏ lưu lại dấu vết mờ nhạt.



A Tam và Thanh Từ ngồi trước xe ngựa đánh xe, Phó Dĩ Lam thì dây dưa đòi đi với Sơ Nhị, hạ quyết tâm cần phải dựa nhờ núi lớn này, về phần Sơ Nhất thì tội nghiệp nhìn A Tam và Thanh Từ ngồi cùng một chỗ, mắt đầy oán niệm, Ân Cửu Dạ và Mộc Tịch Bắc ngồi ở trong xe.



Không đơn sơ như lúc đến, xe ngựa mấy người ngồi mặc dù không quá xa hoa, nhưng cũng đủ để khiến người ta vừa nhìn đã biết đây không phải người bình thường ngồi.



Trong xe ngựa bố trí vô cùng thoải mái, một cái giường êm bên trên trải thật dày thảm nhung màu trắng ngà, ngăn tủ nho nhỏ bốn tầng đặt một cái ấm lô ủ tay và một cái lư hương, ở trong toa xe tản ra hơi ấm mờ mịt cùng hương khí mát lạnh, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.



Mộc Tịch Bắc nghiêng người dựa vào trên giường êm, một thân giáp y ( áo hai lớp) màu hồng nhạt, ống tay áo cùng cổ áo lật ra ngoài, phối hợp là dung mạo tinh tế, nhìn vô cùng ấm áp, hai mắt như sóng nước dập dờn, một tay chống cằm, thuận theo khe hở màn xe nhìn cảnh tượng bên ngoài.



Ân Cửu Dạ thì nằm ở trên giường êm, gối lên đôi chân mềm mại của Mộc Tịch Bắc, khép hờ mí mắt, không biết là đang tỉnh hay là đang ngủ, yên tĩnh mà an nhàn.



Bên ngoài trên đường phố bông tuyết bay lả tả như lông ngỗng, ở dưới ánh nắng trời chiều phá lệ mộng ảo, vầng sáng màu da cam chiếu xạ ở trên cổ đạo, bánh xe ở trên tuyết trắng lưu lại vết hằn thật sâu, mấy tiểu thương đeo mũ và găng tay thật dày, đứng bên đường hét lớn.



Thỉnh thoảng còn xoa xoa tay, thở ra chút hà hơi, hoặc là ngẩng đầu nhìn quanh.



Ba năm rồi, nàng trùng sinh đã được ba năm rồi, kẻ thù kiếp trước hình như đã chết hết, nhưng nàng thật sự có thể hạnh phúc sao?



Mộc Tịch Bắc nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ có chút thất thần, quang cảnh ba năm, hết thảy đã cảnh còn người mất, chuyện cũ trước kia, chỉ cảm thấy năm tháng biến thiên, thương hải tang điền, nhớ rồi quên, quên rồi tiêu thất rồi biến mất, tất cả đã từng tồn tại sao?



Tam sinh ngắn ngủi, hai đời tình trường, đã từng nhóm lửa lệ quang, không biết ly tán, sơn hải mênh mông, khó mà suy nghĩ.



Hồi tưởng lại từng chuyện kiếp trước ́, dường như đã có mấy đời, thậm chí ở trong năm tháng dài đằng đẵng, không tìm thấy một chút dấu vết chính mình đã từng tồn tại, rốt cuộc thì nàng là Tịch Tình thành Mộc Tịch Bắc, hay là Mộc Tịch Bắc thành Tịch Tình, có lẽ vô luận là ai, đều chỉ có thể là sinh mệnh qua đường, cuối cùng rồi sẽ tan thành mây khói.



Cũng không biết Ân Cửu Dạ mở mắt lúc nào, nghiêng mặt đánh giá gương mặt nhu hòa của nữ tử.



" Đang nghĩ gì vậy? " Mộc Tịch Bắc quay mặt lại liền đối diện với con ngươi đen nhánh của nam nhân, cảm nhận được ánh mắt thâm thúy kia thì có chút mất tự nhiên.



Mấy người rời đi trước chính là muốn có thể trộm được nửa ngày an nhàn, hưởng thụ thật tốt khoảng thời gian yên tĩnh không có chiến hỏa không có phân tranh, nhìn thành trấn cổ xưa, nhìn ánh chiều tà khi mặt trời lặn, nhìn tuyết bay đầy trời, thời gian giống như cũng yên tĩnh lại.



" Tiểu thư, sắc trời đã hơi trễ, chúng ta có nên tìm một khách điếm ở lại qua đêm không. " Thanh Từ ở bên ngoài mở miệng hỏi.



Mộc Tịch Bắc gật đầu nói: " Ở lại chỗ này hai ngày đi, đại quân xuất phát muộn, đến đây cũng vừa kịp, chúng ta cũng không cần lo lắng."



Thanh Từ nghe vậy, liền tìm tới một nhà gọi là khách điếm Văn Phong Các.



Xe ngựa vừa mới dừng lại, liền có tiểu nhị ra chào hỏi: " Mấy vị khách quan ~ Mời vào trong ngồi."



Trong xe ngựa dẫn đầu đi xuống chính là một nam tử áo đen, trên người mặc lông cừu quý báu, bên ngoài khoác áo choàng màu sắc thích hợp, eo mang thắt lưng tơ trắng, trong thắt lưng là một khối bạch ngọc, trên bạch ngọc khảm tơ vàng, khắc họa hình mây cực kì tinh tế.



Tiểu nhị vừa nhìn, liền biết đây là một khách hàng lớn, nụ cười trên mặt không khỏi sâu hơn mấy phần, chỉ tiếc dường như hơi e ngại khí tức âm trầm trên người nam tử, nên tiểu nhị chỉ có thể thất thần, không dám tùy tiện mời chào.



Ngay sau đó một bàn tay trắng nõn nhấc lên màn xe, ngón trỏ tinh tế, tay rất đẹp, vừa nhìn là biết tiểu thư con nhà giàu.



Nam nhân ôm nữ tử xuống, động tác mềm nhẹ, lại mang theo ý tứ chiếm hữu nồng đậm.



Tiểu nhị chỉ thấy hai chiếc giày màu trắng tinh xảo dẫn đầu chạm xuống đất, châu ngọc trên giày so với châu ngọc trên đầu tiểu thư nông thôn mà hắn gặp còn trân quý hơn, tiểu nhị nhịn không được nhìn lên, muốn thấy phương dung của nữ tử, nhưng chỉ mới nhìn thấy váy nữ tử, thì đã bị nam tử chặn ánh mắt.



Tiểu nhị đột nhiên bừng tỉnh, phát hiện được khí tức không vui trên người nam nhân, lập tức không dám ngẩng đầu nữa, chỉ đi phía trước dẫn đường.




Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, cảm nhận được hô hấp ấm áp của nam tử, hai tay cũng ôm lấy nam tử, nhưng trong lòng thì nhịn không được đau đớn.



Cảm nhận được nữ tử trong ngực đáp lại, sắc mặt Ân Cửu Dạ thoáng chuyển biến tốt đẹp, nhịn không được dùng đôi môi tinh tế miêu tả mặt mày nữ tử, nếu như không phải tự mình trải qua, nhất định không tưởng tượng ra được đôi môi mỏng lạnh lẽo cứng rắn này sẽ có nhiệt độ nóng bỏng như vậy.



Mộc Tịch Bắc nhìn khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mắt mình, cười nói:



" Ghen à?"



Ân Cửu Dạ chỉ là sắc mặt rất thúi lại cắn cắn cặp phấn môi kia, không có mở miệng.



Mộc Tịch Bắc chỉ đỏ mặt cười cười, ánh nến hoa đăng nhiều màu nổi bật rất đẹp rất đẹp, Mộc Tịch Bắc tựa ở trong ngực Ân Cửu Dạ.



Nàng biết, nam nhân này thật sự đã vì nàng mà thay đổi rất nhiều, chỉ cần nàng nguyện ý ở cùng với hắn, hắn sẽ cho nàng tự do, hắn chịu được hai người chia xa, hắn vì nàng dính đầy mùi giết chóc, cũng vì nàng mà ẩn nhẫn uốn gối.



Nàng cũng biết, đây hết thảy đều là căn cứ vào tiền đề nàng nguyện ý ở lại bên cạnh hắn, nàng không biết, nếu có một ngày nàng nói ra lời muốn rời khỏi hắn, hắn sẽ như thế nào?



Có phải hắn sẽ không nhẫn nhịn được ánh mắt lửa nóng của người khác nhìn nàng, có phải hắn sẽ không tha thứ được việc nàng đem tâm chia cho Thanh Từ A Tam Mộc Chính Đức, hoặc là sẽ không bao giờ cho nàng hết thảy hết thảy.



Nàng không dám suy nghĩ, nhưng lại nhịn không được suy nghĩ, nếu như không có nam tử này, nàng cơ hồ không biết hóa ra trái tim mình còn có thể mềm mại như vậy, còn có thể đa sầu đa cảm như nữ tử khuê các đa sầu.



Trên đường phố thật dài, mái hiên cao thấp chập trùng mang theo mỹ cảm đặc thù, hoa đăng bảy màu chiếu sáng đêm đen, mặc dù đã bắt đầu vào mùa đông, nhưng vẫn có thể làm cho người cảm nhận được từng đợt từng đợt ấm áp.



Ân Cửu Dạ cởi áo lông cừu trên người, ôm Mộc Tịch Bắc vào trong ngực, sau đó lại lần nữa khép lại lông cừu thật dày, hai người đều bị quấn ở trong đó, nam nhân giống như pho tượng, từ đầu đến cuối không có động tác, chỉ tham luyến nhìn nữ tử bên cạnh, phảng phất như đèn đuốc khắp nơi kia chỉ là mây khói mà thôi.



Cảm nhận được nhiệt độ trên người nam nhân truyền đến, Mộc Tịch Bắc đột nhiên cảm thấy hạnh phúc đến muốn khóc, sau khi trùng sinh, tất cả nước mắt của nàng cơ hồ đều cho nam tử bên cạnh, dù vậy, nàng vẫn vui vẻ chịu đựng.



Bất tri bất giác, Mộc Tịch Bắc ngủ thiếp đi, Ân Cửu Dạ để mặt nàng dựa vào trên vai, đem lông cừu trên người quấn chặt lấy thân thể nàng, sau đó ôm ngang người nàng, trở về khách điếm.



Nhìn làn da như bạch ngọc của nữ tử, Ân Cửu Dạ nhịn không được hạ xuống nụ hôn tinh tế, thận trọng giống như đang che chở trân bảo độc nhất vô nhị trên đời.



Một đường vừa đi vừa nghỉ, nhìn hết phong cảnh hai bên đường, hai người giống như là người tầm thường nhất, có khi, Mộc Tịch Bắc sẽ nghĩ, nếu như thời gian có thể kéo dài tại thời khắc này thì thật tốt.



Hôm sau, mấy người tiếp tục lên đường.



A Tam rời đi, Mộc Tịch Bắc dặn dò hắn đi làm một ít chuyện, hắn liền lặng yên không tiếng động biến mất.



" Tiểu thư, đến Đế đô rồi. " Thanh Từ cùng Sơ Nhất ngồi ngoài xe ngựa đánh xe, xa xa liền nhìn thấy cửa thành Đế đô mở rộng.



Trải qua lễ rửa tội của chiến hỏa và khói lửa, cửa thành này càng lộ ra vẻ cổ xưa mà tang thương.



Mộc Tịch Bắc có chút không dậy nổi tinh thần, luôn cảm thấy mệt mỏi rã rời, tựa ở trong ngực Ân Cửu Dạ nửa ngủ nửa tỉnh.



Từ lúc Mộc Tịch Bắc nhận được lá này, đến giờ đã qua chín ngày, như vậy cũng liền mang ý nghĩa tính mạng của nàng còn có bốn mươi ngày nữa thì sẽ kết thúc, mỗi lần nghĩ đến đây, tim của nàng liền nhịn không được đau đớn giống như bị người móc ra.



Mộc Tịch Bắc theo Ân Cửu Dạ tiến vào phủ Thái tử xa hoa, sau lần phản loạn này, phủ Thái tử cũng bị phá hủy hơn phân nửa, nhưng xem ra Ân Cửu Dạ đã cho người sửa chữa lại lần nữa, không chỉ rực rỡ hẳn lên, mà còn xa hoa vô cùng.



Mộc Tịch Bắc đứng ở trước cửa, chỉ cảm thấy vô cùng xa hoa cùng khiếp sợ, thật lâu chưa hồi thần, đây là phủ Thái tử sao? Chỉ ở dưới ánh mặt trời, mà đã có thể cảm nhận được nó rộng lớn cùng bá khí, mơ hồ lộ ra một cỗ sắc bén ẩn nhẫn, cũng giống như chủ nhân của nó vậy.



------ Đề lời nói với người xa lạ ------



Hôm qua gõ một đêm, gõ hơn một vạn chữ, vốn buổi sáng sẽ đăng, thế nhưng là hắc ốc khoá, không ra được, vừa khởi động máy trực tiếp tiến vào hắc ốc gõ chữ, mãi cho đến tối trở về mới gõ xong số còn lại mới ra ngoài.... Đang ở trong bản thảo. Amen