Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 181 : Sau hoan ái

Ngày đăng: 00:43 19/04/20


Edit: ShiYaoYao



Beta: Khuynh Vũ



“A….”



Mộc Tịch Bắc cắn chặt hàm răng, nhưng cho dù là vậy thì vẫn phát ra âm thanh run rẩy, loại đau đớn này nháy mắt khắc vào cốt tuỷ, ngoại trừ nam nhân trước mặt gây ra cho nàng thì còn có cổ trùng cảm thấy mình bị phản bội nên điên cuồng trả thù, nỗi đau này làm cho nàng không rõ rốt cuộc là duyên ngộ đến từ đâu.



Thân thể cong lên, hai tay bóp chặt phần gáy nam nhân, móng tay mượt mà ở trên lưng nam nhân cào ra mấy đường máu, máu chảy đầm đìa, thống khổ khôn kể, đôi môi phấn nộn bị cắn đến rướm máu, khoé mắt còn rơi xuống một giọt nước mắt nóng hổi, sắc mặt Mộc Tịch Bắc trắng bệch giống như mới từ trong nước vớt ra, cả người đầm đìa mồ hôi.



Ân Cửu Dạ nhẹ nhàng nâng cằm Mộc Tịch Bắc lên, cũng không đem vật nóng bỏng của mình rút ra khỏi người Mộc Tịch Bắc, đồng thời cũng không dám nhìn vào ánh mắt lạnh bạc của nàng.



Mộc Tịch Bắc từ từ đóng chặt hai mắt không nói lời nào, Ân Cử Dạ lại nhẹ nhàng xoa mặt nàng, mở miệng nói:



“Cho dù...nàng có thống khổ thì ta cũng muốn nàng vĩnh viễn ở bên cạnh ta.”



Mặc dù nàng sẽ đau khổ nhưng ta so với nàng càng đau đớn hơn. Thế giới này, không ai có thể mang nàng rời khỏi ta.



Mộc Tịch Bắc cố sức mở mắt, kéo ra chút ý cười nói:



"Giao dịch đã xong, từ nay về sau không ai nợ ai không phải sao. "



Nhìn hai tròng mắt đầy nước của Mộc Tịch Bắc, lòng Ân Cửu Dạ bỗng nhiên đau xót, nhưng nghe lời nói nóng lòng phủi sạch quan hệ kia, trong mắt Ân Cửu Dạ lại dấy lên ngon lửa phẫn nộ, không còn nghe Mộc Tịch Bắc nói gì nữa, cũng không bận tâm cảm nhận của người dưới thân, lại tiếp tục đâm thẳng vào.



Mộc Tịch Bắc bởi vì đau đớn như bị xé rách cùng với cảm giác lãnh lẽo tràn ngập tứ chi, mà cả khuôn mặt đều không có một chút huyết sắc, đôi môi mỏng càng bị máu tươi nhiễm đỏ, móng tay tinh xảo càng vì chịu đựng sự thống khổ này mà gãy mất ba cái, trên lưng nam nhân cũng huyết nhục mơ hồ.



Hai thân thể quấn lấy nhau mang theo một loại kinh tâm động phách hoà vào trong máu thịt, càng mang theo một loại tuyệt vọng đến chết, trên thân thể tuyết trắng máu tươi đỏ rực chói mắt, tản ra mị hoặc cùng xinh đẹp, càng mang theo thâm trầm tuyệt vọng cùng thấu xương.



Nếu như lúc này Ân Cửu Dạ chịu ngẩng đầu, trông thấy bộ dáng yếu ớt của Mộc Tịch Bắc, hắn nhất định sẽ không đành lòng. Nhưng chung quy hắn không làm thế, bởi vì hắn sợ nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh vô thường của nàng, thấy trong mắt nàng có sự chán ghét dành cho hắn, hắn sợ hãi, hắn đau khổ, hắn cũng không phải giống như lời hắn nói, tình nguyện để nàng hận mình, trên thực tế, hắn sợ nàng hận hắn, sợ nàng nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng hờ hững, cho nên, hắn không dám nhìn vào đôi mắt trong suốt kia.



Dường như cảm thấy Mộc Tịch Bắc thuận theo, nên Ân Cửu Dạ nhẹ nhàng hôm liếm làn da của nàng, những ngón tay thon dài du tẩu trên làn da mềm mại, không quên cắn lên vành tai tinh xảo của Mộc Tịch Bắc, dẫn dắt từng bước rồi lại mở miệng nói:



“Bắc Bắc, nói đời này nàng sẽ không rời khỏi ta, đời này sẽ không rời khỏi ta.”



Mộc Tịch Bắc đóng lại mí mắt, trên lông mi có những hạt nước trong suốt nhỏ xíu, đã không rõ đó là giọt mồ hôi hay là nước mắt long lanh nữa, Mộc Tịch Bắc mơ hồ nhìn nam nhân trên người mình, trừ bỏ đau...Lúc này nàng đều không cảm nhận được gì cả…



Loại đau đớn này tựa như toàn bộ xương cốt bị người ta đập nát từng chút một, lại giống như bị vô số kim châm cùng nhau ghim vào xương cốt của nàng.



Nhưng dù là vậy, Mộc Tịch Bắc vẫn không mở miệng, nếu như nhịn không được thì nàng sẽ không chút lưu tình bẽ gãy một cái móng tay của mình, dường như chỉ có như vậy mới đem đau đớn này dời đi, mới có thể khiến nàng gắng gượng thở dốc thêm một hơi.



Không nhận được đáp lại, Ân Cửu Dạ càng kích động, bên hông ra sức luật động, từng cái đâm sâu vào thân thể Mộc Tịch Bắc, mang theo sự thâm trầm quyết tuyệt nhất.



Ân Cửu Dạ chưa bao giờ ngờ tới mình lại tham luyến thân thể của nàng đến như thế, dường nhu là bao nhiêu cũng không đủ, hắn gần như quên mất đây là lần đầu tiên của nàng, cũng quên mất nữ tử dưới thân từ đầu đến cuối không có sự phản kháng hay phát ra bất kì âm thanh gì.



Hắn giống như một con mãnh thú đang phát cuồng, liều mạng tiến quân, dường như chỉ có như vậy mới có thể đem người nữ tử dưới thân nhập vào thân thể hắn.



Ngoài cửa sổ ánh trăng rã rời, gió lạnh gào thét, nhưng trong cửa sổ lại là phù dung trướng ấm.



Cũng không biết trải qua bao lâu, Mộc Tịch Bắc chỉ cảm thấy toàn thân như đều bị xé rách, nam nhân phía trên đã dừng động tác. Thân thể Mộc Tịch Bắc bủn rủn, lại vô cùng đau đớn, chậm rãi mở mắt ra, nhìn về phía người nam nhân phía trên, lập tức chạm phải một đôi mắt tối đen.



Không đợi Mộc Tịch Bắc phản ứng, lại một lần nữa xâm nhập.



"A..."



Mộc Tịch Bắc lại không nhịn được cắn lên đầu vai Ân Cửu Dạ, cơ thể không thể chịu nổi sự hung mãnh của nam nhân này, nàng hoàn toàn không khống chế được mang theo tiếng khóc nức nở gọi tên của hắn:



"Ân Cửu Dạ."



Mùi máu tươi trên đầu vai nam nhân lúc Mộc Tịch Bắc nhả ra rốt cuộc trào ra, người nam nhân này cho nàng tình yêu hay đau đớn đều là sâu đậm như thế, ai cũng không thay thế được.
Mộc Tịch Bắc nhìn thấy Phó Dĩ Lam vừa đến đã bắt đầu mân mê khoá trên cổ tay mình:



"Bắc Bắc, nam nhân nhà ngươi thật sự là quá biến thái, ổ khóa này ít nhất phải có ba chiếc chìa khóa mới có thể mở được."



Mộc Tịch Bắc khẽ nhìn lướt qua, cũng không để ý, chỉ nói:



" Bên chỗ A Tam có tin tức gì không?"



" Chỉ truyền đến đại khái nói là nếu muốn xâm nhập chứng thực còn cần vài ngày nữa." Phó Dĩ Lam nhẹ giọng nói



"Hắn nói như thế nào?"



"A Tam nói, hơn một năm trước Đông Du đột nhiên tìm được một vị Thánh Nữ đã mất tích nhiều năm, vì thế liền đón nàng ta trở về Đông Du, mà tướng mạo của vị Thánh Nữ Đông Du này lại giống hệt vị tỷ tỷ tốt của ngươi Mộc Tịch Hàm." Phó Dĩ Lam nhẹ giọng nói.



Trong lòng Mộc Tịch Bắc lộp bộp một chút, Mộc Tịch Hàm vậy mà trở thành Thánh Nữ Đông Du, vậy cũng khó trách vì sao An Nguyệt Hằng cùng Thanh Quốc Công chúa đều được Đông Du ủng hộ, nếu như Mộc Tịch Hàm còn sống, nhất định là cực hận mình.



“Vậy vị Thánh Nữ Đông Du hiện tại đang ở đâu?”



Mộc Tịch Bắc rất nhanh tìm được điểm mấu chốt của sự tình.



Phó Dĩ Lam suy nghĩ một chút rồi nói:



“ Vì đã nhênh đón Thánh Nữ chân chính trở về, nên vị Thánh Nữ hiện tại vì huyết mạch không thuần, nên cũng chỉ có thể rút khỏi vị trí làm một tộc trưởng.”



“Để A Tam đi tìm nàng ta, nếu nàng ta có giải dược thì đáp ứng nàng ta chúng ta nguyện ý giúp nàng ta đoạt lại vị trí Thánh Nữ.”



Mộc Tịch Bắc lạnh giọng mở miệng nói, nàng thật sự không ngờ, Mộc Tịch Hàm lại còn sống, hơn nữa không còn là chó nhà có tang của trước kia, ngược lại biến thành Thánh Nữ tôn quý nhất Đông Du.



Chuyện tới nước này, Mộc Tịch Bắc không tiếp tục giấu diếm Phó Dĩ Lam nữa. Thanh Từ bị thương, người có thể ở trong phủ này giúp đỡ nàng truyền tin tức cũng chỉ còn lại Phó Dĩ Lam.



Phó Dĩ Lam gật đầu, nhìn xiềng xích nặng nề kia, cuối cùng nhịn không được mở miệng nói:



"Bắc Bắc, vì sao ngươi không có ý định nói cho Thái Tử biết?"



Mộc Tịch Bắc chỉ hơi ngước mắt, nhìn về phía Phó Dĩ Lam nói:



"Nói cho hắn biết, sau đó để hắn cùng chết với ta sao?"



Phó Dĩ Lam nhất thời nghẹn lời, nhưng vẫn nói:



"Nhưng hắn bây giờ thật thương tâm khổ sở, hơn nữa hắn thật sự yêu ngươi."



Hai mắt Mộc Tịch Bắc nhìn chăm chú phía trước, nhẹ giọng mở miệng nói:



"Thương tâm tính là gì, khổ sở tính là gì? Chỉ có còn sống mới có tương lai."



"Nếu ta có thể sống tiếp, tự nhiên sẽ nói cho hắn, nếu như ta chết, cũng không muốn hắn chôn cùng với ta."



Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng nói.



Phó Dĩ Lam nói không nên lời, chỉ đành trầm mặc.



------ đề lời nói với người xa lạ ------



Mọi người chờ ta hồi phục tinh thần rồi trả lời bình luận nha, ta gần đây không dám nhìn bình luận.



囧 cái 囧, ta nghĩ chương này sẽ đăng sớm, thế nhưng chưa có xét duyệt, may mà ta xem lại...