Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 187 : Thống khổ hủy dung

Ngày đăng: 00:43 19/04/20


Nữ tử đứng ở cửa một thân váy dài màu trắng chấm đất, trên vạt áo rộng thùng thình thêu hoa văn màu băng lam, bị gió thổi nhẹ nhàng dựng lên, ba ngàn tóc đen theo gió tung bay, tản ra mùi thơm ngát nhàn nhạt, tản ra mị hoặc nói không nên lời.



Da thịt nữ tử nõn nà như mỡ đông, trong suốt long lanh, giống như đứa bé sơ sinh, chiết xạ ánh nước trong suốt, không thấy một chút tì vết, tinh tế như sứ trắng, lại như bạch ngọc ngàn năm, sáng bóng oánh nhuận, lập tức đem cả tòa viện vàng son lộng lẫy này hạ thấp xuống.



Lông mày thanh thu, một đôi mắt như nước, mang chút ý cười, lại hàm ẩn hàn băng cửu thiên, đạm mạc lạnh bạc, một đôi môi son, cười xinh đẹp, tạo ra dáng vẻ hơi cong lên, làm cho người ta vừa gặp liền nhịn không được muốn âu yếm.



Trên cổ đeo một vòng cổ hạt châu thủy tinh, càng thêm tô điểm cho xương quai xanh mát lạnh, vòng tay bạch ngọc trên cổ tay làm nổi bật da thịt như tuyết, trên chân một đôi giày mạ vàng dùng bảo thạch trang trí, đôi mắt đẹp lưu chuyển, trong nháy mắt liền đoạt ánh mắt người khác, khiến cho người ta như mất đi hô hấp, tựa như từ trong tranh bước ra, lại giống như từ viễn cổ đi tới, tươi cười nơi khóe miệng, vậy mà tựa như pháo bông phiêu miểu hư vô mà chói lọi.



Ân Cửu Dạ sững sờ đứng ở nơi đó, ngây ngốc nhìn nữ tử vừa đẩy cửa bước ra ngoài, chưa kịp lấy lại tinh thần, chỉ cảm thấy tam hồn lục phách ở thời khắc này đều bị hút ra ngoài.



Mộc Tịch Hàm không dám tin lui về sau hai bước, ngay cả hai tên trưởng lão sau lưng nàng cũng toát ra ánh mắt không dám tin, chỉ cần là người có mắt đều nhìn ra được.



Mộc Tịch Bắc không chỉ không chết, ngược lại còn trở nên thật mỹ lệ, phần tinh khiết từ đầu đến chân tựa như được cái gì gột rửa qua, thoát thai hoán cốt, giống như thiên thành, không gì hơn cái này.



Hai vị trưởng lão đều là người trên năm mươi tuổi, chỉ liếc mắt một cái liền nhìn ra Mộc Tịch Bắc nhất định đã dùng linh đan diệu dược có thể thoát thai tẩy tủy nào đó, chỉ là trong thiên hạ này, lại còn có linh dược như vậy sao?



Mộc Tịch Bắc cười yếu ớt đứng ở trước mặt mọi người, lúc nàng tỉnh lại liền cảm thấy toàn thân thư sướng, thân thể nhẹ nhàng, da thịt oánh nhuận cơ hồ trong suốt, không thấy một chút tì vết.



Còn chưa kịp nghĩ lại, liền nghe thanh âm kêu gào của Mộc Tịch Hàm ở ngoài cửa, choàng kiện y phục liền đi ra ngoài.



" Sao....Sao có thể! "



Hắc sa trên mặt Mộc Tịch Hàm rơi xuống, miệng há to hết cỡ.



Cho dù trước giờ nàng là người lạnh nhạt, nhưng cũng không thể tin khi chứng kiến một màn trước mắt này.



" Thật sự không ngờ, lâu rồi không gặp, tỷ tỷ lại trở thành Thánh nữ Đông Du. " Mộc Tịch Bắc vừa đánh giá Mộc Tịch Hàm, vừa mở miệng.



Ân Cửu Dạ tựa như vừa mới lấy lại tinh thần, vội vàng đi về phía Mộc Tịch Bắc, cầm chặt lấy tay của nàng.



Bàn tay to cầm chặt đôi tay nhỏ tinh tế, Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng nắm lại.



Trên mặt Mộc Tịch Hàm khôi phục thần thái, nhưng trong lòng thì dâng lên sóng gió động trời, trên sách cổ Đông Du không phải nói sinh tử cổ này nếu không có giải dược thì căn bản không thể giải sao? Hơn nữa trên sách cổ ghi chép, có rất ít người nguyện ý giải trừ cổ này, bởi vì bình thường người hạ loại cổ này đều là một đôi phu thê tự nguyện, bởi vì tình cảm chân thành tha thiết, cho nên cầu xin đồng sinh cộng tử.



Hoặc là, dùng để trói buộc lẫn nhau, lo lắng đối phương sẽ bất trung với mình nên mới sử dụng, nếu như muốn giải loại cổ này, cho dù ban đầu biết mình sử dụng loại cổ trùng nào, thì cũng phải hao phí hết tâm huyết to lớn của cổ sư, không tới thời gian mấy năm thì sẽ không thể tu dưỡng bình thường trở lại.



Nhưng mà, ai có thể nói cho nàng biết, rốt cuộc Mộc Tịch Bắc xảy ra chuyện gì không? Vì sao nàng ta không những không chết, ngược lại còn trở nên đẹp như thế? Vốn nàng ta trổ mã đã rất mỹ lệ, mà bây giờ, cho dù làm thiên hạ đệ nhất mỹ nhân cũng xứng đáng.



" Không có khả năng! Mộc Tịch Bắc, sao ngươi lại không chết? Không có khả năng! " Mộc Tịch Hàm từ đầu đến cuối đều không chịu tin tưởng cuối cùng mình lại là công dã tràng lấy giỏ trúc mà múc nước.



" Tỷ tỷ nói đùa, có người mơ ước phu quân của ta, ta chết cũng không an tâm, cho nên ta liền bò lên. " Khóe mắt Mộc Tịch Bắc hiện ra lãnh ý.



Nhìn nữ nhân vừa xa lạ vừa quen thuộc này, trong lòng nàng có chút chua xót, nàng tiếp nhận trí nhớ của Mộc Tịch Bắc, nhớ rõ nữ tử này đã từng ở trong trời đông giá rét đưa chăn đệm tới cho nàng, cũng nhớ rõ nàng ta sẽ lặng lẽ giữ lại thức ăn ngon cho mình, thậm chí còn nhớ khi mưa rơi xuống nàng ta còn đội y phục tới chặn mưa giúp nàng.
Rút đi kích động ban đầu, Ân Cửu Dạ đương nhiên cũng đã nhận ra ánh mắt của những người này, lúc này liền không vui nghiêng đầu qua, vẻ mặt tràn đầy âm lãnh, vẫn không quên giấu Mộc Tịch Bắc đến sau lưng mình.



Mộc Tịch Bắc cười yếu ớt, lại bị Ân Cửu Dạ kéo về phòng.



Ân Cửu Dạ đứng ở trước giường, nhìn nữ tử trước mặt từ trên xuống dưới, lông mày càng nhăn càng sâu, cuối cùng hết sức bất mãn nhả ra một câu: " Sau này đi ra ngoài thì mang khăn che mặt vào."



Mộc Tịch Bắc hơi sững sốt, sau đó lại thoải mái bật cười.



Ân Cửu Dạ lại vẻ mặt nghiêm túc, Mộc Tịch Bắc vốn đã trổ mã rất xinh đẹp, ở Tây La thanh danh cũng vô cùng vang dội, bây giờ trải qua tác dụng của viên thuốc trong hạt châu lưu ly, quả thực có thể xưng là băng cơ ngọc cốt, rốt cuộc không ai có thể sánh bằng, vàng ngọc đẹp mắt so ra đều kém hơn.



Ân Cửu Dạ vòng lấy eo Mộc Tịch Bắc, bá đạo mở miệng: " Nàng chỉ có thể là của một mình ta."



Tay nhỏ của Mộc Tịch Bắc khoác lên bàn tay to trên eo, nhắm mắt lại tựa ở trong ngực nam nhân, không nói gì.



Cũng không biết trải qua bao lâu, Ân Cửu Dạ lại ngủ trước, chỉ là hai tay vẫn gắt gao vòng quanh Mộc Tịch Bắc, dù thế nào cũng không buông tay.



Mộc Tịch Bắc nhìn xám xanh dưới mắt hắn, nhịn không được đau lòng, liền ôm lấy hắn, ngủ.



Mà Mộc Tịch Hàm chạy thoát ra ngoài, dưới sự trợ giúp của lão nhân thấp bé, hai người rốt cục trốn vào một rừng cây, hai khuôn mặt đã bê bết máu, ngọn lửa để lại một vết bỏng thật to, dưới da lộ ra máu thịt đỏ tươi, nhìn cực kì dữ tợn.



Lão nhân thấp bé cả giận nói: " Ta đã nói rồi đáng lẽ phải về Đông Du trước, không nên tới nơi này!"



Mộc Tịch Hàm lại chỉ sờ mặt mình, chỉ thấy phía trên lồi lõm, ba màu đen trắng đỏ hỗn hợp với nhau, nhìn rất buồn nôn, lúc này liền giận từ trong lòng lên.



" Ta sẽ không bỏ qua cho bọn họ! Nhất định sẽ không! " Mộc Tịch Hàm thấp giọng gào thét, thanh âm có chút quái dị.



Lão nhân thấp bé thì bắt đầu ngồi xuống chữa thương, nhưng trong lòng thì sóng lớn ngập trời, không ngờ lần này đến Tây La lại tổn thất nặng nề như vậy, bây giờ cũng không biết tình hình bên Đông Du thế nào, bây giờ mặt Mộc Tịch Hàm cũng đã bị hủy, phải làm sao để bách tính Đông Du tin tưởng, và không bị Đông Na kiếm cớ gây sự đây?



Chỉ trong thời gian ngắn ngủi lão nhân thấp bé đã nghĩ rất nhiều, nhìn về phía khuôn mặt bị hủy của Mộc Tịch Hàm, trong lòng sinh ra mấy phần bất an.



Mà Mộc Tịch Hàm thì đau đến chết đi sống lại, đối với người không có nội lực như nàng, đau xót này thật sự khó mà chịu đựng, trọng yếu nhất chính là, từ đây trở đi nàng sẽ biến thành một người quái dị!



" Còn không đi! " Lão nhân thấp bé chỉ điều dưỡng một lúc, sau đó nhanh chóng lôi kéo Mộc Tịch Hàm xuất phát về phía trước.



Mà thủ hạ của lão nhân này lại đột nhiên truyền đến tin tức, tin tức nói, Đông Na đã thừa dịp bọn họ không ở đây một lần nữa chiếm lĩnh Đông Du, tuyên bố với bên ngoài Mộc Tịch Hàm đã chết ở Tây La, thậm chí mấy người vốn còn ủng hộ bọn hắn, cũng không biết vì sao lại đột nhiên phản chiến.



Đông Na vốn đã làm Thánh nữ rất nhiều năm, danh vọng cực cao, thanh danh ở trong dân gian cũng vô cùng tốt, bây giờ sợ là khó mà có người nào có thể rung chuyển địa vị của nàng, lão nhân thấp bé uất ức phun ra một ngụm máu tươi, không ngờ rằng, đến cuối cùng, hắn lại lưu lạc đến kết quả như vậy!



------ Đề lời nói với người xa lạ ------



Đổ mồ hôi, không vạn càng thô. Một đêm tỉnh ngủ... Nhưng cũng là tám giờ~