Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 41 : Song song vào tù

Ngày đăng: 00:41 19/04/20


Thứ nữ rắn rết



Tác giả: Cố Nam Yên



Edit: Khuynh Vũ



Cấm Vệ quân chỉnh tề bao vây Lạc Hoa viên kín không kẽ hở, một đôi giày bót cổ thấp màu đen giẫm lên bùn đất, tự dưng sinh ra cảm giác uy nghiêm, theo bó đuốc càng ngày càng sáng, có thể trông thấy nam tử cầm đầu chính là Liễu Vượng.



Liễu Vượng tuần tra bốn phía một vòng, xác định mọi việc đều diễn ra theo kế hoạch, liền thu liễm tâm tư, thể hiện dáng vẻ giải quyết việc chung, đi về phía Mộc Tịch Bắc và Liễu Mộng.



Vốn muốn mở miệng hỏi có chuyện gì, lại nhìn thấy Triệu Loan Kính đang nằm bên cạnh Mộc Tịch Bắc, trên ngực cắm một cây đao, nhíu mày nghiêm nghị hỏi:



" Xảy ra chuyện gì vậy?"



Liễu Mộng bất động thanh sắc nhìn Mộc Tịch Bắc, thấy nàng kinh hoàng luống cuống, trong lòng có chút hưng phấn, cho dù ngươi là ai đang ở giai đoạn tuyệt sắc nào, cũng phải có mạng mới được.



Thấy hai người đều không mở miệng, Liễu Vượng lập tức cao giọng phân phó:



" Nhanh đi bẩm báo Thánh thượng, tiểu thư Triệu gia gặp chuyện, nhanh chóng mời thái y!"



Thị vệ bước nhanh chạy đi, Liễu Vượng thay đổi hình tượng dâm tà ban ngày, có thêm vài phần khí thế bén nhọn, chỉ tiếc bởi vì cả ngày trầm mê trong nữ sắc, đôi mắt kia đục ngầu, có cảm giác ngoài mạnh trong yếu.( miệng cọp gan thỏ)



" Hai người các ngươi sao lại ở đây? Sao Triệu tiểu thư lại gặp chuyện!"



Liễu Vượng mở miệng lần nữa, hình như rất kích động khi kế hoạch tiến hành thuận lợi như vậy.



Người trong Lạc hoa viên tụ tập càng ngày càng nhiều, ở xa xa vây xem náo nhiệt đều là mấy tú nữ đến tuyển tú, nghe thấy bên này xảy ra chuyện, liền khẩn cấp chạy đến, muốn nhìn chút náo nhiệt, trong lúc nhất thời Lạc hoa viên trở nên nhộn nhịp, náo nhiệt vô cùng.



" Chuyện gì xảy ra vậy, nghe nói là có người chết? "
Vào thời điểm này, nàng ta không phải nên chất vấn mình tại sao lại nói xấu nàng sao? Hoặc không phải nên năn nỉ mình, cầu xin mình làm chứng cho nàng ta nói người không phải do nàng giết sao? Vì sao đến tình cảnh này rồi, nữ tử này vẫn thờ ơ như vậy, cho dù ở nơi âm u như địa lao này cũng không làm hao tổn một chút tao nhã nào của nàng, điều này khiến tâm Liễu Mộng bắt đầu vặn vẹo.



Liễu Mộng vẫn tự xưng mỹ mạo hơn người, nhưng ở Tây La lại mọc ra một cái Ngũ gia, mỹ nhân nhiều vô kể sinh sinh hạ thấp nàng xuống, điều này khiến Liễu Mộng luôn để ý đến mấy nữ tử xinh đẹp, nhất là loại nữ tử thoạt nhìn dịu dàng nhu nhược, chọc người trìu mến như Mộc Tịch Bắc.



" Chẳng lẽ ngươi không tò mò vì sao ta lại nói xấu ngươi?"



Liễu Mộng rốt cuộc nhịn không được mở miệng, muốn xé bỏ bình tĩnh trên mặt Mộc Tịch Bắc.



Mộc Tịch Bắc keo kiệt liếc mắt Liễu Mộng một cái, lúc đầu nàng còn nghĩ Liễu Mộng này ít nhiều cũng có chút năng lực, hoá ra nàng ta cũng chỉ là một con Khổng Tước hoa tự cao tự đại, xem ra Liễu gia dốc lòng bồi dưỡng, nhiều nhất cũng chỉ dạy cho nữ tử này sự cao ngạo cùng dối trá.



" Hừ, Mộc Tịch Bắc, ta nói cho ngươi biết, ngươi không cần ở nơi này giả bộ như ngươi thiện lương vô hại, nơi này sẽ không có ai tiếp thu bộ dạng đó của ngươi, qua hôm nay, không chỉ có ngươi, mạng toàn bộ người trong phủ Thừa Tướng các ngươi đều khó bảo toàn, ngươi cũng đừng mơ tưởng trông cậy vào Mộc Chính Đức có thể tới cứu ngươi ra ngoài."



Liễu Mộng cũng không biết vì sao, ngày thường ở trước mặt người khác nàng luôn khống chế cảm xúc rất tốt, sao bây giờ ở trước mặt Mộc Tịch Bắc lại thu liễm không được.



Có lẽ chính là sự hờ hững này của Mộc Tịch Bắc, khiến nàng cảm thấy mình bị người ta coi thường, không để vào mắt, lại càng muốn giẫm nàng lên trên mặt đất, nhìn trò hề của nàng.



Mộc Tịch Bắc thật sự cảm thấy phiền chán khi Liễu Mộng cứ lải nhải không ngừng, quay sang, chống lại mắt phượng xinh đẹp của Liễu Mộng, mặt mũi tràn đầy nghiêm túc, gằn từng chữ mở miệng nói:



" Ta biết."



Liễu Mộng sững sốt, sau đó lại khinh thường nở nụ cười, căn bản không để ý câu nói đầy thâm ý của Mộc Tịch Bắc, vẫn ở nơi đó châm chọc khiêu khích mưu toan chọc giận Mộc Tịch Bắc.



Mộc Tịch Bắc cúi đôi mắt xuống, lông mi thật dài che lại vầng sáng dưới mắt, giương lên khóe môi, thầm nghĩ, ta thật sự biết.



------ Đề lời nói với người xa lạ ------



Ừmh, ngày mai có phải là số 14 hay không? Hậu trường nhắc nhở chính là số mười bốn có khung, hình như là vậy đi... Ngày mai có rảnh sẽ phát cái thông cáo nhỏ lên khung