Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 473 : Gió êm sóng lặng (3)

Ngày đăng: 00:41 19/04/20


Ở dưới ánh mắt của nữ tử, Ân Cửu Dạ gian nan mở ra bước chân, hắn biết, nếu hắn ở đây có lẽ nàng sẽ không ngủ được, nơi này không thuộc về hắn, hắn nên rời đi, trong nháy mắt xoay người mở cửa, Mộc Tịch Bắc đột nhiên mở miệng, giọng nói mang theo sự lạnh lùng, không mềm mại như ngày thường, khiến hắn cảm nhận được nàng đang nghiêm túc:



" Sau này đừng đến đây nữa."



Thân mình Ân Cửu Dạ trì độn, không mở miệng, Mộc Tịch Bắc lại mở miệng lần nữa:



" Mặc kệ Lục hoàng tử thích ta, hay chỉ coi ta như đồ chơi, với ta mà nói đều là gánh nặng, cho nên, hi vọng chúng ta sẽ không gặp lại."



Ân Cửu Dạ mím chặt đôi môi, rất nhanh nắm chặt nắm tay, đúng vậy, hắn cùng nàng vốn cũng không có gì để gặp nhau không phải sao, rốt cuộc mấy ngày nay mình khác thường là vì cái gì, rốt cuộc là ở đâu xảy ra sai sót.



Ân Cửu Dạ quay trở lại để hai bình thuốc lên bàn, không liếc Mộc Tịch Bắc lấy một cái, liền ra ngoài phòng.



Thời điểm Sơ Nhất nhìn thấy chủ tử nhà mình trở về, ẩn ẩn nhận ra có gì đó không giống, xác thật phải nói là trở nên không giống lúc trước, không khí xung quanh tựa hồ tĩnh mịch không có lấy một tia phập phồng, so với lúc trước càng sâu hơn.



Người cũng khôi phục bình tĩnh của ngày xưa, không hề táo bạo, không hề nôn nóng, cũng không nổi giận. Giống như trước đó trong mắt chỉ có tàn nhẫn cùng tĩnh mịch, vô biên vô hạn, làm cho người ta hít thở không thông, lại chỉ bình tĩnh nói với hắn:



" Thu thập sạch sẽ. "



Ánh mắt Sơ Nhất trầm xuống, xem ra nữ tử kia đã nói gì đó, nhiều năm qua chủ tử có bao nhiêu khổ sở chỉ có mấy người bọn hắn mới biết, thật vất vả nghĩ rằng khổ tận cam lai, kết quả lại là....



( Khổ tận cam lai có nghĩa là hết khổ đến sướng, thời kỳ gian khổ đã qua, giờ đã đến lúc hưởng sung sướng.)



Sau khi Mộc Tịch Bắc nói ra lời nói đó, trằn trọc một hồi cũng rất khó ngủ tiếp, choàng bộ y phục ra ngồi ở trên thềm đá trước cửa, nhìn trăng sáng treo cao trên bầu trời, không ngừng ma sát hai bình sứ lưu ly trong tay, ánh mắt tĩnh mịch....



Sáng sớm ngày hôm sau



Thanh Từ mang theo một thân hàn lộ trở về, khẽ đẩy cửa ra, thấy Mộc Tịch Bắc đã tựa ở đầu giường, không khỏi mở miệng nói:



" Tiểu thư, sao người dậy sớm như vậy."
" Nương nương đây là muốn hại chết thần nữ, thần nữ vốn muốn sớm thỉnh an nương nương, cũng chưa từng nghĩ, thần nữ thật sự không có mặt mũi nào gặp người, sao còn dám mang đến ngột ngạt cho nương nương!"



Tôn Lộ hát niệm đều làm, nước mắt lập tức rơi xuống.



" Sao lại như vậy, chẳng lẽ có ai khi dễ ngươi, mau nói ra, Bản cung nhất định làm chủ cho ngươi! "



Ngũ quý phi tự nhiên phối hợp, chờ nói.



Tôn Lộ nhìn nô tài xung quanh, lần nữa nói:



" Thần nữ thật sự không mở miệng được, nói ra rồi sẽ không còn mặt mũi nào gặp người khác, ý tốt của nương nương thần nữ đều hiểu được, chỉ là trên đời này ai cũng đều nhân thiện rộng lượng như nương nương đâu."



Ngũ quý phi liếc mắt xuống dưới một cái, nô tài trong phòng liền lui ra ngoài, Tôn Lộ rõ ràng có lời muốn nói, nàng ngược lại muốn nhìn một chút, Tôn Lộ muốn làm cái gì.



Tôn Lộ thấy vậy, lập tức quỳ gối ở trước mặt Ngũ quý phi, một phen giật xuống khăn che trên mặt, mang theo tiếng khóc nức nở, phảng phất như phải chịu thiên đại ủy khuất:



" Nương nương, ngài nhìn gương mặt này của thần nữ đi, bây giờ có phải không còn mặt mũi gặp người nữa hay không, bộ dạng như vậy thật sự khiến cho thần nữ ngay cả ý muốn tự tử cũng đều có, nhưng thần nữ không cam tâm, thần nữ không cam tâm nhìn thấy người gây tai hoạ cho thần nữ ung dung ngoài vòng pháp luật, lại lo lắng ngày sau nương nương cũng bị người này làm cho mệt mỏi!"



Ngũ quý phi cũng lập tức biểu hiện tâm trạng đau lòng:



" Ngươi thật đáng thương,sao khuôn mặt đang êm đẹp lại biến thành cái dạng này."



" Thần nữ bị như hôm nay đều do một người ban tặng, thù này không báo, thần nữ thật sự không còn mặt mũi nào sống ở trên đời này nữa! Còn xin nương nương trợ giúp thần nữ một tay, thần nữ chắc chắn cảm động và nhớ nhung đại ân đại đức của nương nương!"



Ngũ quý phi liếc mắt đánh giá sườn mặt dữ tợn của Tôn Lộ, bưng chén trà trong tay lên, lơ đãng nói:



" Ngươi muốn làm như thế nào?"