Rắn Rết Thứ Nữ
Chương 492 : Ai là người hạ độc (2)
Ngày đăng: 00:41 19/04/20
( Chương này Vũ muốn dành tặng nàng dongtrinh71 nha để Thank nàng luôn ủng hộ. Chương nào của truyện nàng ấy cũng vote và còn comment rất nhiệt tình nữa.)
Một khúc kết thúc, ý nhị kéo dài, mọi người không khỏi cảm thấy máu toàn thân giống như bắt đầu sôi trào, thiếu nữ thì xấu hổ e lệ nhìn Hoàng đế, nam tử thì lại nhớ tới tình yêu của đời mình, đã bỏ lỡ nữ tử kinh diễm.
Qua một lúc lâu, Ngũ quý phi dẫn đầu vỗ tay:
" Cầm nghệ của Tề phi tỷ tỷ quả nhiên y hệt năm đó, đời này của muội muội sợ là theo không kịp!"
" Muội muội đang nói chi vậy, chỉ cần dung mạo này của muội muội, dù tỷ tỷ có đem huyền cầm bắn ra hoa, cũng không so được với muội muội. "
Tề phi đi xuống, đáp lại lời nói của Ngũ Y Nhân.
Trong cung này, hai người bọn họ tranh đấu cho tới bây giờ đều chưa từng đứt đoạn, lời này của Tề phi tự nhiên cũng ngầm trào phúng Ngũ Y Nhân chỉ có mỹ mạo, là cái bài trí.
" À? Tỷ tỷ đang cảm thấy mình tuổi già sắc suy? Chỉ có thể dựa vào tài nghệ đánh đàn mới có thể sống qua?"
Ngũ Y Nhân lãnh đạm trả lời.
Tất cả đại thần thấy khói thuốc súng tràn ngập giữa hai người, không khỏi nói sang chuyện khác:
" Tề phi nương nương rốt cuộc là Lư gia dạy nên, cầm nghệ quả thật khiến người ta như si như say a!"
Quảng Lăng Tán giảng thuật là chuyện xưa ở thời kỳ Hàn Quốc, Nhiếp Chính lập chí báo thù, vào núi học đàn mười năm, thân thành tuyệt kỹ, danh dương Hàn Quốc, sau đó bị Hàn vương triệu vào trong cung diễn tấu, cuối cùng ám sát thành công, mình cũng hủy dung mà chết.
Dõng dạc, khí thế bàng bạc, biểu đạt sự chịu nhục mười năm chỉ vì bền bỉ báo thù, cùng với quyết tuyệt báo thù không tiếc hủy dung rồi chết, Quảng Lăng Tán có thể nói là nhạc khúc cổ cầm duy nhất mà bên trong có khí thế chiến đấu sát phạt, từ lúc đầu phiền muộn ai oán, đến cuối cùng trào dâng nổi lên bốn phía, lại đến cuối cùng quyết tuyệt báo thù, diễn biến kịch liệt từng bước một.
Mọi người nghe rất chuyên chú, nhưng cũng rất kinh tâm, vốn tưởng rằng khúc nhạc này nhất định sẽ nôn hết tâm huyết của nữ tử kia, nếu không sát khí nồng đậm cùng quyết tuyệt kia phải giải thích như thế nào đây, nhưng nhìn về phía nữ tử gầy yếu kia, lại chỉ nhắm chặt hai mắt, mười ngón tung bay, từng ngón đều hóa thành lưỡi dao, dùng âm để giết, ngay cả dây đàn đều phát ra hàn quang, nhìn thấy mà kinh hãi, không có nửa phần dễ chịu.
Cuối cùng, rốt cục âm thanh hỗn loạn đã kết phần cuối, một khúc kết thúc, trái tim căng thẳng của mọi người cũng dần dần buông lỏng, một đám không khỏi thở dốc thật mạnh.
Mộc Tịch Bắc cũng không lập tức đứng dậy, chỉ cúi thấp mắt xuống, thu liễm khí thế trên người, khúc Quảng Lăng Tán chính là tiếng lòng của nàng, đời này, nguyện hóa thành ác quỷ, nguyện không được yêu thương, nguyện hủy hết dung nhan, nguyện bệnh tật quấn thân, nàng chỉ cần, bọn họ chịu đủ tra tấn mà chết!
Toàn trường yên lặng hồi lâu, con ngươi Mộc Chính Đức nhìn về phía Mộc Tịch Bắc hơi nheo lại, vô cùng kinh hỉ, nhưng cũng mang theo tìm tòi nghiên cứu, thủ khúc này, ông nghe hiểu được, chỉ không biết Bắc Bắc cực hận ai, mà quyết tuyệt như vậy!
Tôn Lộ nhìn thấy mọi người khiếp sợ, sắc mặt càng phát ra khó coi, từ đỏ biến thành trắng, lại từ trắng biến thành xanh, móng tay bấu chặt nha hoàn bên cạnh mình, nha hoàn kia cũng không dám né tránh, lại càng không dám phát ra một chút thanh âm nào, chỉ cúi đầu chịu đựng đau đớn.
Tôn Lộ thở dốc càng ngày càng nặng, đủ để thấy được tức giận xác thực không nhẹ, " Rắc " một tiếng, không ngờ dùng lực quá mạnh, móng tay thật dài bị gãy, nàng đau đến suýt nữa thét lên chói tai, nàng thật sự không ngờ, chính mình một lòng muốn nàng ta đắc tội Hoàng đế, lại không tưởng được ngược lại lại khiến cho nàng ta kỹ kinh tứ tọa ( bản lĩnh kinh động tứ phía) ! Sợ là kể từ hôm nay, đại khái Mộc Tịch Bắc sẽ muốn quan mãn kinh hoa đi!
Mọi người rốt cục hoàn hồn, xoa xoa mồ hôi lạnh toát ra trên trán, sững sờ nhìn nữ tử ở giữa đài vẫn mềm mại như cũ, nói không nên lời là tư vị gì, những người lúc trước lên tiếng gièm pha Mộc Tịch Bắc cùng giễu cợt Mộc Chính Đức, lại cảm thấy như bị đánh một cái tát thật mạnh vào trên mặt bọn họ vậy.
Cuối cùng, vẫn là Hoàng đế mở miệng trước tiên, chẳng qua trong mắt sắc lại mang theo một tia thâm ý, cũng không biết thủ khúc này của Mộc Tịch Bắc khiến ông ta sinh ra cảm tưởng như thế nào:
" Nữ nhi Thừa tướng quả thật danh bất hư truyền a, khúc tùy tâm sinh, xem ra là Trường Giang sóng sau đè sóng trước rồi!"