Rắn Rết Thứ Nữ
Chương 551 : Hai người ôn nhu (1)
Ngày đăng: 00:42 19/04/20
Thứ nữ rắn rết
Tác giả: Cố Nam Yên
Edit: Khuynh Vũ
Mộc Tịch Bắc ngưng mắt suy nghĩ sâu xa, cẩn thận suy tư xem gần đây Thanh Từ có cái gì khác thường hay không.
Sau một lúc lâu. Xoay người bắt đầu lật lên tủ quần áo, phát hiện hai bộ quần áo mình làm cho Thanh Từ vẫn còn ở, vì thế đem móc tất cả từng cái từng cái bên trong ra ngoài, quần áo chỉnh tề bị nàng vứt đầy đất, lộn xộn một mảnh.
Bạch Hàn chỉ đứng ở trước cửa nhìn động tác của Mộc Tịch Bắc, không có mở miệng.
Mộc Tịch Bắc mắt sắc có chút ảm đạm không rõ, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không dừng tay, rốt cục, một cái bình sứ được giấu rất kỹ rơi từ trong hai bộ quần áo ra, rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thuý, Mộc Tịch Bắc run rẩy nhặt cái bình sứ bên trên thêu chữ cát tường hình tròn lên.
Động tác có chút chậm chạp mở nắp ra, nhẹ nhàng ngửi ngửi, nhưng trong chớp mắt tựa như xụi lơ, trực tiếp ngã ngồi dưới đất, nặng nề nhắm hai mắt lại, tay nhỏ trắng thuần nắm thật chặt bình sứ, càng dùng sức hơn.
Bạch Hàn nhìn nữ tử luôn thích cười yếu ớt, giờ phút này toàn thân lại quanh quẩn một loại bi thương, trong chớp mắt, hình như có chút hiểu được quyết tuyệt của Thanh Từ.
Nhưng Bạch Hàn thật không ngờ, nữ tử vừa rồi còn đắm chìm ở trong bi thương, trong chốc lát, đã đứng lên, ánh mắt kiên nghị, đạp lên quần áo trên đất, đi đến trước bàn sách, múa bút thành văn.
Mộc Tịch Bắc phát hiện bình sứ kia đựng không phải cái khác, chính là một loại độc gọi là Xa Xỉ, căn cứ 《 Chư Tử dược điển 》 ghi lại, loại độc này bình thường sẽ phát tác sau khi ăn vào sáu canh giờ, mà trong vòng sáu canh giờ này, độc sẽ dần dần lan đến toàn thân, từ từ khuếch tán.
" Nếu như chủ tử xảy ra chuyện gì, ta nhất định khiến ngươi sống không bằng chết! "
Sơ Nhất lạnh lùng mở miệng, hiếm khi đứng đắn như thế.
Thanh Từ rủ xuống con ngươi chỉ cười lạnh lùng, nhưng một chưởng của Ân Cửu Dạ cũng không nhẹ, khiến cho lồng ngực của nàng đau nhức kịch liệt, lại phun ra một ngụm máu tươi.
Sơ Nhất nhìn Thanh Từ phun ra máu tươi màu đỏ sậm, trong mắt lạnh lẽo, cực kì xa lạ, xoay người đi đến trước mặt Ân Cửu Dạ chờ hắn vận khí trị liệu.
Buổi chiều hôm nay, Ân Cửu Dạ nhận được tin tức có người tổ chức một trận quy mô lớn mai phục ám sát Ân Cửu Sanh, cho dù hắn để rất nhiều người bên cạnh Ân Cửu Sanh, nhưng dường như vẫn không địch lại được.
Vì thế, Ân Cửu Dạ lập tức mang theo nhân mã, muốn đuổi tới địa điểm mai phục, nhưng nửa đường lại gặp được người ám sát hắn, trải qua huyết chiến, rốt cục thoát khỏi những sát thủ này, nhưng đến lúc đuổi tới địa điểm mai phục, lại phát hiện, người của Ân Cửu Sanh đã chết hầu như không còn.
Hắn chỉ mắt lạnh nhìn vào đống thi thể, không có phản ứng, lại trong chớp mắt xoay người, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng đau xót, đao trong tay trượt xuống, cả người đờ đẫn đứng ở nơi đó.
Sơ Nhất biết, hắn cùng Lục hoàng tử là song sinh, có lẽ đột nhiên cảm giác được cái gì, mới có thể phản ứng như thế, vì vậy, tất cả mọi người đều giữ im lặng đứng ở nơi đó, cảm thụ được bi tịch tử vong mang tới.
Ân Cửu Sanh là thân nhắn duy nhất những năm gần đây của hắn, là chân chính thân nhân, mặc dù xưa nay hắn không nói ra, lại thường thường đả thương hắn đuổi hắn ra ngoài, nhưng Sơ Nhất biết, ở trong lòng Ân Cửu Dạ sớm đã tiếp nhận người đệ đệ này rồi.
Qua hồi lâu, Ân Cửu Dạ đứng ở bên vách núi, con ngươi đen nhánh ở dưới ánh lửa nổi lên tia huyết quang, lúc xoay người, đúng lúc phát giác giữa sườn núi mơ hồ có một đội nhân mã, nhìn kỹ lại, chính là một nhóm đã tham dự trận mai phục Ân Cửu Sanh trước đó, thế là tất cả đám người mặt quỷ gào thét mà xuống, triển khai một hồi giết chóc.