Rắn Rết Thứ Nữ
Chương 553 : Hai người ôn nhu (3)
Ngày đăng: 00:42 19/04/20
Sơ Nhất không lên tiếng nữa, lẳng lặng chờ, bầu không khí lập tức tĩnh mịch xuống, Sơ Nhất từ đầu đến cuối nghĩ mãi mà không ra, vì sao vô luận mình ồn ào ra sao, ở chỗ này đều không thân thiện nổi, biết được hôm nay tâm tình Ân Cửu Dạ sa sút, liền tính xoay người lui xuống.
" Người tỳ nữ kia... "
Giọng nói Ân Cửu Dạ không có một tia phập phồng truyền đến từ phía sau, Sơ Nhất buồn bực một trận thật lâu, hắn biết ngay mà, loại chuyện bức độc cứu sống vẫn sẽ rơi vào trên người mình mà, hazz, vừa rồi mình hung dữ với Thanh Từ như vậy, bây giờ nếu lại giúp nàng bức độc, khẳng định nàng ta sẽ không phối hợp, không mắng hắn mèo khóc chuột mới là lạ, hắn đây là tạo nghiệt gì a, sao lại gặp đúng loại chuyện này!
Mộc Tịch Bắc dừng ở trước cửa U Minh viện, lại càng hận khối thân thể này không có lấy một chút công phu, chẳng qua chỉ đi nhanh một chút, cũng đã có chút thở hổn hển, khối thân thể này đã hơi lớn tuổi, muốn luyện thêm từ đầu thật sự rất khó khăn, hơn nữa lúc trước sau khi trùng sinh, nàng lựa chọn không tiếp tục luyện võ, chẳng qua vì buộc chính mình phải suy nghĩ chu toàn mọi chuyện trước, không lưu đường lui.
Ngẩng đầu nhìn U Minh viện cơ hồ bị tro tàn hoàn toàn che khuất, không khỏi cảm thấy buồn cười, ai có thể ngờ được bên trong tiểu viện nghèo nàn như vậy, lại là loại xa hoa kia, ở trong một góc yên tĩnh như vậy, mà lại cất giấu một bí mật lớn động trời.
Bình phục nỗi lòng, Mộc Tịch Bắc đi vào, chỉ không ngờ là, trước đó không lâu mới nói, hi vọng đừng gặp lại, thế nhưng thời gian qua đi không lâu, mình lại đi vào nơi này.
Không có ai đi ra ngăn cản, Mộc Tịch Bắc dựa theo trí nhớ đêm đó đi vào gian phòng vàng son lộng lẫy kia, trong lòng thấp thỏm lo âu.
Ở trong đại sảnh đánh giá xung quanh một vòng, cũng không thấy Ân Cửu Dạ, có điều khứu giác nhạy bén vẫn ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt trong không khí, không khỏi nhíu mày.
Đẩy ra cửa gỗ khắc hoa tinh xảo, giày thêu tinh mỹ dừng ở trên mặt đất, từng bước một đi đến bên giường, lại chậm chạp không quay đầu nhìn sang.
Ân Cửu Dạ từ lúc bước chân thứ nhất của nàng dừng trên sàn nhà bạch ngọc, thì cũng đã nhận ra, cho đến khi hơi thở quen thuộc càng ngày càng gần, hắn mới chậm rãi mở hai mắt ra, nhìn về phía bên giường.
Mộc Tịch Bắc rốt cuộc quay mặt qua, nam nhân trên giường dựa nghiêng ở đầu giường, lộ ra thân trên cường tráng, trên người tung hoành không ít vết đao to to nhỏ nhỏ, dường như mới thêm vào tối nay, y phục mang theo vết máu bị quăng trên mặt đất, sắc mặt so với lúc trước càng tái nhợt hơn, cơ hồ có thể phản chiếu rõ ràng mạch máu màu xanh mơ hồ, đen nhánh dưới mắt chỉ tăng không giảm, một đôi mắt đen nhánh nhưng vẫn như cũ mang theo không ít tơ máu.
Mộc Tịch Bắc rõ ràng có thể cảm nhận được áp khí trầm thấp ở nơi đây, nghĩ có lẽ do Ân Cửu Sanh chết đi, nhìn chăm chú nam tử hồi lâu, Mộc Tịch Bắc rũ xuống con ngươi, rốt cục mở miệng:
" Thanh Từ đâu?"
Ân Cửu Dạ không để ý đến lời nói của Mộc Tịch Bắc, lại chỉ đưa ánh mắt dừng ở trên người nàng, sau khi nhìn chăm chú hồi lâu, lại có chút mệt mỏi nhắm nghiền hai mắt lại.
Mộc Tịch Bắc mắt sắc rất sâu, không hề cử động, Ân Cửu Dạ thấy vậy dường như cũng cảm thấy có chút xấu hổ, nhẹ giọng mở miệng:
" Không cởi?"
Mộc Tịch Bắc vẫn không có phản ứng, Ân Cửu Dạ lại ôm lấy Mộc Tịch Bắc, trực tiếp đi xuống bậc thang bằng đá xanh ngọc, hơi nước mờ mịt, ngay cả khoảng cách gần như vậy, Mộc Tịch Bắc vẫn không nhìn thấy rõ mặt của nam tử.
Đến khi nước nóng hổi thấm vào thân thể, Mộc Tịch Bắc theo phản xạ tránh lên trên, hai tay không tự chủ được ôm lấy cổ Ân Cửu Dạ, chọc nam tử thường xuyên mím chặt đôi môi có chút giương lên.
Nhẹ nhàng đặt Mộc Tịch Bắc ở trong nước, Ân Cửu Dạ liền dựa mình ở bên cạnh ao, nhắm mắt lại, tùy ý để hơi nước thuốc tản ra lưu huỳnh gột rửa miệng vết thương của mình.
Mộc Tịch Bắc chỉ cảm thấy y phục dài dòng đều đính vào trên người mình, cực kì khó chịu, nhưng lại không muốn cởi xuống, đành phải chịu đựng, an tĩnh ở một bên nhìn hồi lâu, rốt cục mở miệng:
" Ân Cửu Sanh hẳn là không chết."
Ân Cửu Dạ mở hai mắt ra, nhìn về phía khuôn mặt như vẽ của nữ tử, nhẹ nhàng mở miệng:
" Ta biết."
Mộc Tịch Bắc hơi kinh ngạc nhíu nhíu mày, nhưng không mở miệng nữa, Ân Cửu Dạ tiếp tục nói:
" Trọng thương."
Mộc Tịch Bắc không nói tiếp, nghĩ đến Ân Cửu Sanh lợi dụng lần ám sát này, lấy trọng thương giả chết, buộc ca ca của mình rời khỏi cái lồng giam này, hưởng thụ cuộc sống bình thường, dù có lục đục với nhau, có âm mưu sinh tử, có tranh cường đấu thắng, có vật chất, có tiền tài, có quyền lực, mặc kệ sau khi ra ngoài Ân Cửu Dạ phải đối mặt với cái gì, ít nhất những điều này chứng minh hắn còn sống, mà không nên không vui không buồn canh giữ ở cái góc này, hoặc là trải qua ám sát không dứt, giống như con rệp không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
Ân Cửu Sanh muốn đem cuộc sống mình hưởng thụ mười mấy năm qua trả lại cho Ân Cửu Dạ, mà hắn có lẽ sẽ mất tích như vậy.