Ráng Chiều Tà – Tôi Là Bà Nội Khang Hy

Chương 16 : Nhật ký tóm “chồng”

Ngày đăng: 18:13 19/04/20


Ba mẹ nghỉ quá lâu rồi, cơ quan liên tục gọi điện giục họ đi làm. Ba mẹ tin rằng tôi đã đủ sức tự lo cho bản thân, bèn tiễn tôi về trường (còn mười mấy ngày nữa là khai giảng rồi), nhờ Sở Y Phàm chăm sóc tôi rồi rời khỏi.



Hai tháng nay, ấn tượng của ba mẹ về Sở Y Phàm rất tốt, đặc biệt là việc anh ta không bỏ rơi tôi ngay cả khi tôi hôn mê càng minh chứng cho phẩm cách tốt đẹp của anh. Vì thế trước khi đi, mẹ căn vặn tôi rất nhiều lần, bảo tôi phải giữ cho chặt, còn bảo tôi không xứng với người ta, thiệt thòi cho người ta.



Nào có ba mẹ nào trợ uy cho con nhà người ta, chèn ép sĩ khí con mình xuống như này? Xì, xì, xì! Đế vương thiên cổ còn chả là gì trong mắt tôi, đời này có ai dám bảo tôi không xứng với họ chứ? Tôi sôi sục ý chí chiến đấu.



Sinh viên về trường hãy còn thưa thớt, trong phòng ký túc xá chỉ có mỗi mình tôi, cả tầng lầu cũng chả có mấy ai. Tôi bắt đầu suy nghĩ và lập kế hoạch tóm “chồng” giữa đêm vắng.



Sáng hôm sau, có người gõ cửa phòng, đáng ghét thật, mới tinh mơ ai lại quấy rầy mộng đẹp của người khác chứ, tôi mơ mơ màng màng mở cửa: “Tìm ai?” Người đến khiển trách tôi bằng giọng vô cùng nghiêm khắc: “Sao em không hỏi là ai trước rồi hãy mở cửa? Nếu là kẻ xấu thì sao?” Tôi nhìn chằm chằm, à ra là Sở Y Phàm, tôi hé rộng cửa để anh ta vào, ngáp dài: “Sợ gì chứ, cả lầu toàn là nữ sinh.”



“Chẳng nhẽ anh cũng là nữ sinh? Giờ là kỳ nghỉ, dưới lầu chả có ai quản lý cả.” Sở Y Phàm thuận ý bước vào, khép cửa lại.



“Là anh thì em lại càng chẳng sợ, anh cũng có hại em đâu.” Tôi vừa xoay người ập thẳng xuống giường, “Em ngủ thêm chút nữa.”



Sở Y Phàm lộ vẻ không vui rõ rệt: “Em yên tâm về anh đến thế à?”



“Đương nhiên rồi, vẻ ngây thơ đó, chàng là…” Không khí như bị nén lại, hí mắt thăm dò thì thấy Sở Y Phàm chống tay sát hai bên đầu tôi, đang nhìn chằm chằm tôi với vẻ hung ác, tôi nhịn hai chữ ‘Vô Trần’ xuống. Không, anh ta không phải Vô Trần, Vô Trần chưa từng nhìn tôi bằng ánh mắt ác độc như thế. Ý nghĩ dồn dập nảy lên trong đầu, nhưng tôi lại không thể nắm bắt rõ ràng, tạm thời lâm vào mơ hồ.



Sở Y Phàm vỗ vỗ mặt tôi: “Em đang nghĩ gì thế? Cứ như nhìn anh, lại như nhìn một ai đó khác trong anh vậy.”



Tôi bừng tỉnh, gạt mớ bòng bong kia đi, trở về với Thanh Thanh vô tâm nọ: “Không gì cả.”



Tôi thoáng nghe một tiếng thở dài, nhìn sang Sở Y Phàm thấy vẻ mặt anh ta vẫn như cũ, ảo giác sao?



Tôi đẩy Sở Y Phàm ra: “Anh tạm ra ngoài đi, em phải thay đồ.”



Tôi vệ sinh cá nhân xong, lại tràn đầy sức sống.



Sở Y Phàm bảo tôi thu xếp quần áo, nói không yên tâm để tôi ở một mình trong ký túc xá, muốn tôi đi với anh ta.


Trên đường về nhà, anh rẽ vào một vạt rừng nhỏ. Anh hỏi Vô Trần là ai. Tôi chưa bao giờ giấu giếm Vô Trần điều gì, ánh mắt buổi sáng kia đã khiến tôi chắc chắn anh chính là chàng, thế là kể hết mọi chuyện.



Sau hồi lâu trầm tư, Sở Y Phàm nói: “Theo anh được biết thì, Hiếu Trang thái hậu không chết vào lúc đó, bà sống đến năm bảy mươi lăm tuổi, thế nên tất thảy đều chỉ là tưởng tượng của em thôi.”



Tôi nóng nảy: “Những gì em nói đều là thật, em không bị bệnh!”



Anh cười vỗ về tôi: “Anh tin, em rất bình thường.”



Anh vừa nói tất cả chỉ do tôi tưởng tượng, giờ lại bảo tôi bình thường, anh có thấy trước sau mâu thuẫn quá không? Song tôi không có cơ hội để hỏi câu này, vì anh đã hôn tôi.



Tuy thể xác kia vẫn là thể xác cũ, song trái tim tôi đã không phải trái tim không biết rung động như trước, tôi cảm nhận được môi anh đang mút lấy mình, lưỡi tách răng ra, quấn quít với lưỡi tôi, một luồng khí nóng theo lưỡi anh xộc thẳng vào, tôi mất sức tựa vào lòng anh, hai tay mềm mại ôm lấy.



Lúc tôi sắp ngạt thở thì anh dừng nụ hôn này lại, tôi vẫn đang mơ màng, anh hỏi: “Anh là ai?” Tôi đờ đẫn đáp: “Sở Y Phàm.” Anh có vẻ rất hài lòng, lại hôn tôi thêm lần nữa.



Tôi thoáng tỉnh ra, “Anh vừa hôn em?” Anh ta cười, xoa xoa đầu tôi: “Bé hươu cao cổ.” Tôi lì lợm so đo: “Anh mà đã hôn rồi thì không được bỏ rơi em, sau này không được thích ai khác nữa! Em cảnh cáo anh, em sẽ thi hành quy tắc all or no đấy, nếu anh làm gì đó có lỗi với em, em sẽ khiến cả thế giới này no you đấy.” Anh vò đầu tôi mạnh bạo hơn: “Biết rồi, bé dấm ạ.”



Cứ thế, tôi chả kịp thực hiện kế mỹ nhân, kế lạt mềm buộc chặt, kế bá hậu ngạnh thượng cung… gì gì đó, con mồi đã tự dâng mình tới cửa, trở thành bạn trai của tôi.



Sở Y Phàm chẳng bao giờ chịu tin câu chuyện xuyên không kia, tôi cũng canh cánh chuyện mình từng ở viện tâm thần nhưng lại không muốn thỏa hiệp rằng câu chuyện ấy là sản phẩm của trí tưởng tượng, chúng tôi vẫn đang giằng co vụ này.



Tôi nhấn mạnh, lặp lại rằng tôi không bệnh, anh lại bảo trước giờ chưa từng nghĩ tôi bị bệnh. Tôi đặt ra nghi vấn rằng anh thích “tôi” hồi ở viện, anh bảo đấy chỉ là trách nhiệm. Tôi lại cáo buộc rằng anh ghét mình, anh lại ôm chặt lấy tôi mà hôn đến mơ màng.



Sau này khi tôi định lật lại vấn đề, anh lại hỏi có phải tôi thèm được hôn hay không, thế là tôi chẳng thể nào mặt dày mà nhắc đến nữa. Thôi vậy, đợi đến lúc tôi “hòa tan” cả con người anh rồi nói sau.



Trừ chuyện này ra, tình cảm giữa chúng tôi rất tốt, tôi thấy học thuyết của Platon không thể áp dụng vào tình yêu, vì hôn môi là lửa nóng, ôm nhau là mật ngọt, kiến trúc thượng tầng không thể tách khỏi nền móng vật chất được.(2)



(2): Platon là nhà triết học theo chủ nghĩa duy tâm khách quan. Ông cho rằng thế giới các sự vật cảm biết là không chân thực, không đúng đắn vì các sự vật không ngừng sinh ra và mất đi, thay đổi và vận động, không ổn định, bền vững, hoàn thiện; còn thế giới ý niệm là thế giới phi cảm tính phi vật thể, là thế giới đúng đắn, chân thực, các sự vật cảm biết chỉ là cái bóng của ý niệm. Tóm lại là ý kiến của bạn Thanh Thanh ngược lại với ông này.



Tới đây, hẳn các vị đã biết trong những trường hợp mà tôi sẽ gặp phải sau khi quay về mà mình đã liệt kê (trong chương bảy), tôi rơi vào trường hợp 2A. Xuyên về kịp lúc, quan hệ mập mờ với Sở Y Phàm. Ầy, việc đời khó mà đoán trước! Tình huống thực tế ra sao? Hạ hồi phân giải.