Ráng Chiều Tà – Tôi Là Bà Nội Khang Hy

Chương 18 : Gạo nấu thành cơm

Ngày đăng: 18:13 19/04/20


Vào kỳ nghỉ đông, ông bà nội Sở Y Phàm tham gia đoàn du lịch Tịch Dương Hồng đến Hải Nam đón tết, còn gia đình ba mẹ mình thì anh đã chẳng thể nào chen vào được nữa. Lúc gọi điện thoại về nhà, tôi đã kể sơ qua vài chuyện, mẹ lập tức nghẹn ngào, sau đó gắng sức mời anh đến nhà để đón năm mới.



Chúng tôi đang đi trên một con đường của một thành phố nào đó thuộc Giang Nam, tôi vô cùng bức bối, mấy ngày gần đây, tôi đã lọt xuống hàng hai trong gia đình, cũng vì cái tên đi bên cạnh tôi đây đã chiếm mất vị trí ưu tiên cũ.



Tôi bắt đầu nghi ngờ rằng anh mới là con ruột của ba mẹ tôi. Ba mẹ lúc nào cũng tỏ ra cảm kích anh đến độ nước mắt ràn rụa, cứ như Sở Y Phàm đã mua hàng phế phẩm to nhất của gia đình mình với giá cao, khiến họ băn khoăn áy náy và muốn tặng thêm hàng khuyến mãi. Thế là, cái đùi gà vốn phải nằm trong bát của tôi đã dời đến bát của Sở Y Phàm, cả hai đùi đều được nhượng đến chỗ anh! Tuy Sở Y Phàm vô cùng chính nghĩa mà chia cho tôi một cái, tôi vẫn bị sốc.



Tôi rầu rĩ không vui dợm bước, có người đứng ở đường đối diện gọi to: “Thiên hậu, thiên hậu! Cậu về rồi đấy ư!” Đã mười mấy năm tôi quên khuấy mất cái biệt danh này, bèn mặc kệ nó. Cho đến khi cậu ta xông tới đứng trước mặt tôi: “Thiên hậu à, sao cậu lại phớt lờ tớ?” Tôi ngẩng đầu lên nhìn, là Người trâu, một trong đám bạn hư hỏng của mình.



Xa cách đã lâu bỗng gặp lại bạn cũ, tôi không kìm nổi mà nhảy cẫng lên, đáp một tiếng ‘Người trâu’ rồi bổ nhào vào cậu ta. Một bàn tay nắm cổ áo mình, tôi đáp phịch xuống đất, giờ mới nhớ ra bên cạnh còn có một vại dấm.



Không sai, Sở Y Phàm chính là một vại dấm chua. Ngày ấy, anh họ làm nghề giết mổ đến thăm gia đình, quen thói bế tôi lên áng chừng trọng lượng, Sở Y Phàm vươn tay túm lại ngay, còn cau có nhìn anh họ tôi, khiến bầu không khí lúng túng vô cùng. Sau này mà gặp phải những anh em nội ngoại khác, Sở Y Phàm cương quyết ngăn lại hành vi ôm ôm ấp ấp tôi của họ. Bây giờ, mấy người ấy thấy tôi đều cung kính hành lễ, thưa một tiếng ‘Công chúa điện hạ’, còn Sở Y Phàm lại được vinh danh là ‘Kỵ sĩ Đồ Long của công chúa’.



Tôi cảm thấy quá là mất mặt, anh lại còn tỏ ra rất lý lẽ: “Em đã là người lớn rồi, bọn họ nên để ý đến ranh giới giữa nam nữ chứ.” Ba mẹ tôi ở bên cạnh gật đầu lia lịa, cái gì thế này, hùa theo hả! Tôi càng bực bội hơn.



Có cai ngục đứng đó, tôi và Người trâu chỉ đành kháo nhau vài câu chuyện cũ rồi vẫy tay tạm biệt.



Đợi đến khi Người trâu đi xa rồi, Sở Y Phàm hỏi tôi: “Em gọi cậu ta là Người trâu, thế cậu ta mạnh lắm à?”



“Không, là vì cậu ta hơi xấu thôi.” Thấy Sở Y Phàm mơ màng, tôi phấn khởi hẳn, biệt danh này là tác phẩm tâm đắc của tôi đấy! Tôi kiên nhẫn giải thích cho anh nghe: “Vì cậu ta là bạn thân, gọi thẳng tên Người xấu thì quá đáng lắm, trong mười hai con giáp thì ‘trâu’ và ‘sửu’ chẳng phải tương ứng với nhau ư(1), thế nên cứ gọi cậu ấy là Người trâu thôi, anh thấy sao? Khúc chiết rõ ràng không? Là em nghĩ ra đấy, tuyệt chưa nào?



(1): ‘trâu’ là ‘ngưu’ tương ứng với ‘xấu’ là ‘sửu’.



Sở Y Phàm ôm tôi cười ha ha: “Tuyệt, em giỏi lắm! Thế cậu ta gọi em là Thiên hậu, là vì em luôn làm việc tốt tạo phước ấy hử? Chẳng tài nào nhận ra đấy.” Vốn không phải là thế thì làm sao nhận ra được? Nhưng lý do thật sự nghe có vẻ mất mặt lắm, tôi không chữa lại làm gì, bèn cười gượng: “Đúng… đúng vậy.”



Dường như anh rất vui: “Vậy sau này anh cũng gọi em là Thiên hậu nhé.” Đoạn lại thì thầm bên tai tôi: “Thiêu hậu, Thiên hậu của anh, Người phải phù hộ cho anh đấy! Thiên hậu!”



Nguy hiểm thật, tên này không chịu để yên rồi. Tôi nghe hoài, đến mức tim đập bình bịch mới chặn anh lại: “Đừng gọi nữa, cái biệt danh này hại em xuyên không làm mẹ làm bà người ta đấy.” Anh lập tức nín bặt, nhổ bãi nước bọt xuống đất, lèm bèm: “Phì, phì, phì, đồng ngôn vô kỵ, đồng ngôn vô kỵ!(2)“



(2): kiểu như lời trẻ con không biết gì thì không tính.



Tôi cười chế nhạo: “Sắp mọc cả nắm râu ra rồi, lại còn đồng ngôn vô kỵ!”



Anh kề sát tai tôi, khẽ nói mập mờ: “Anh vẫn còn non tơ mà.”



Mặt tôi sắp rán trứng được rồi.



Vẻ đẹp của đàn ông nằm ở chỗ nói dối không biết ngượng mồm, vẻ đẹp của phụ nữ nằm ở chỗ tin tưởng người đàn ông ấy, khống hối hận.



Về trường, Sở Y Phàm vừa phải thực tập vừa phải tìm việc làm, rất ít khi có mặt ở trường. Anh than phiền thời gian ở bên tôi quá ngắn, thế là bày trò ăn vạ nài nỉ tôi dọn đến nhà anh ở, thề thốt sẽ không quấy rối tôi. Tôi nhất thời không chống đỡ được, đã trở thành sinh viên ngoại trú.



Mấy ngày đầu, anh vẫn rất có nề nếp, sau đó bờ môi dán trên cơ thể tôi ngày càng trượt xuống dưới, tay cũng ngày càng hư hỏng. Rồi anh nói trời lạnh quá, phải nằm cùng giường với tôi cơ, chết tiệt, hệ thống sưởi ấm nhà anh có thể rán chín trứng đấy! Rồi đến một đêm hanh khô, lửa nóng phải bén vào củi thôi.



Khuỷu tay tôi đè lên sườn anh: “Anh muốn làm gì? Em biết kỹ thuật phòng thân của phụ nữ đấy.”
Ấy, Huyền Diệp! “Mau vời nó vào.”



Huyền Diệp bước vào, vô cùng cung kính hành lễ vấn an tôi. Tôi cười híp mắt bảo cậu đứng lên, thân thiết kéo cậu đến gần ngắm kỹ, thế mà cậu lại vô cùng đề phòng nhìn tôi. Cũng đúng, chuyện kia hẳn đã làm tổn thương cậu, giờ hơi rụt rè cũng bình thường thôi.



Xem đi, một giấc mơ mà lại có nội dung lô gíc đến thế.



Huyền Diệp xin ý kiến của tôi với vẻ rất kiềm chế: “Kính mong Hoàng tổ mẫu cân nhắc lại việc triệt phiên(5).”



(5): ý chỉ đến loạn tam phiên do tàn dư cuối đời Minh còn sót lại.



Tôi lo đãng vung tay: “Muốn triệt thì cứ triệt thôi.”



Huyền Diệp trước không tin nổi, sau lại mừng rỡ: “Đa tạ Hoàng tổ mẫu! Nhi thần lập tức sẽ triệu tập đại thần thảo luận chính sự!” Đoạn sai thái giám truyền chỉ, thân chinh dìu tôi lên liễn(6), đến phòng nghị sự.



(6): xe kéo.



Lại tham gia hội nghị cấp cao.



Đã lâu rồi tôi không được người ta xem trọng như thế, ngắm cảnh tượng một đống người phần phật quỳ rạp xuống trước mặt mình rất chi là sung sướng! Suýt chút nữa tôi đã bắt chước lúc tiểu Đặng(7) duyệt binh mà phất tay bảo “Các đồng chí vất vả rồi!”.



(7): Đặng Tiểu Bình, một lãnh tụ Đảng cộng sản Trung Quốc.



Cuộc họp thảo luận về vấn đề triệt phiên, nhóm người không tán thành chiếm đa số, bọn họ lại xem tôi như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, thế là khi tôi bảo cứ tiếp tục triệt phiên, đám người nọ đã nốc ao cả, dập đầu với ta: “Thái hoàng thái hậu, xin hãy nghĩ kỹ lại!”



Tôi trợn mắt lườm: “Ồn ào cái gì! Lẽ nào Hoàng thượng của các ngươi không anh minh?”



Đám người kia hoảng hốt: “Nào có ạ, Hoàng thượng thánh minh!”



Có người rụt rè đưa lời: “Thái hoàng thái hậu, rõ ràng là hôm qua Người vẫn không đồng ý triệt phiên.”



Đó là vì hôm qua tôi chưa nằm mơ.



Tôi nghĩ dù sao đây cũng là mơ, thôi cứ bạo tay một chút, bèn nghiêm mặt lại nói: “Trường Giang sóng sau xô sóng trước, sóng trước ập vào bờ, ta đã già rồi, Hoàng thượng đang độ sung sức, sau này cứ nghe theo lời Hoàng thượng là được.”



Huyền Diệp vô cùng xúc động: “Hoàng tổ mẫu! Nhi thần sẽ không phụ kỳ vọng của Người.”



Đám đại thần kia lại bộp bộp quỳ xuống: “Thái hoàng thái hậu thánh minh! Hoàng thượng thánh minh!”



Đã ghiền quá! Hình ảnh sống động, âm thanh rõ ràng, đúng là có cảm giác như thật!



Ầy, ngủ đẫy giấc rồi, nên thức dậy dỗ nhóc con thôi.