Ráng Chiều Tà – Tôi Là Bà Nội Khang Hy
Chương 2 : Đám con vua cháu chúa của tôi
Ngày đăng: 18:13 19/04/20
Phải sống, gạt nước mắt, vượt qua quá khứ, phía trước là bầu trời rộng bao la.
Trước đây, tôi chỉ cần nhỏ ra vài giọt nước mắt – vũ khí kết liễu thì cả bọn anh họ nội ngoại đều buông khí giới đầu hàng mặc tôi xâu xé, nhưng xưa đâu bằng nay, khoác lên bộ mặt bà già này, tôi chẳng thể bổ nhào vào lòng ai mà than thở rằng ‘Con nhớ hai người lắm bố mẹ ơi, hu hu…’ được; nên sau một tháng dây dưa cùng chiếc giường, cuối cùng tôi phải bình phục.
Khoảng thời gian đó, tôi đã xem xét cân nhắc tình hình; trong cung, tôi là chị đại cầm đầu đám phụ nữ này, bọn họ luôn phải nhìn sắc mặt tôi mà làm việc, không cần lo lắng. Còn đàn ông à? Ầy, cứ lập mưu tốt một tý, chẳng chừng còn có thể ăn chút đậu hũ, hưởng chút phúc lợi.
Nói về đàn ông trong cung, nhiều nhất ấy chính là thái giám, một bầy đàn ông chả phải đàn ông, đành rằng không nên kỳ thị khiếm khuyết trên cơ thể người khác, khổ nỗi tôi tôn thờ chủ nghĩa duy vật, bấy giờ, Vi Tiểu Bảo phỏng chừng vẫn còn bé, ý định trông mai giải khát cứ thế mà vứt thôi! Rồi thì nhìn đến đám A ca kia, đứa lớn nhất mới tám tuổi, nhỏ nhất vừa cai sữa, con đường trưởng thành còn xa, xa mãi…, tôi lại chẳng có hứng thú gì với việc giảng giải chuyện chăn gối, bỏ qua! Sau này, vì Thuận Trị tin Phật, thỉnh thoảng sẽ có vài tên hòa thượng tiến cung, đây lại là một đám đàn ông vứt bỏ công dụng của bản thân, còn tôi á, không dám ‘bá hậu ngạnh thượng cung’ đâu, thôi pass! Về phần thị vệ ngoài cung, với tôi, họ chỉ như vài bộ áo giáp được trang hoàng theo phong cách cổ phương Tây, mặt mũi từng người mờ nhạt, vả lại khoảng cách quá xa, cấu kết chung thì tốn sức lắm, chả đáng tính vào. Còn mỗi ông lớn – Hoàng đế Thuận Trị, giờ mới khoảng hai mươi, vẫn đang độ sung mãn, nghe đồn rằng ‘Thân tựa thần linh, vẻ như mặt trời, dung mạo rồng phượng, bộ dáng tao nhã’, tôi không hứng thú với loạn luân, nhưng để dành ngắm dưỡng mắt cũng ổn, thế nên, sau khi suy đi nghĩ lại, tôi bắt đầu mong chờ người đàn ông “tại chức” duy nhất trong cung, vị con trai đương nhiệm tên Phúc Lâm này đến thỉnh an.
Đám phụ nữ trong cung ngày ngày đến thỉnh an. Trong đó, hoàng hậu – theo bối phận là cháu đằng xa, em gái Thục Huệ phi của cô ta, cháu ruột Phế hậu Tĩnh phi đều là họ hàng gần của tôi, đây đã phạm luật hôn nhân ở hiện đại, may mà bọn họ vẫn chưa có con, nếu không, chả biết sẽ sinh ra thứ quái thai gì nữa. Cũng chẳng rõ họ tính bối phận như nào, tôi chả phải cô thì là bà, còn bọn họ – bác và cháu gái thờ chung một chồng, rối rắm đến độ quấy đầu tôi thành một cục hồ đặc sệt. Huyết thống hoàng gia loạn như này mà lại được ca tụng là dòng máu cao quý, cổ nhân thật hạn hẹp, đến lai giống ưu thế cũng chả biết, thật đáng khinh bỉ, dù bây giờ tôi cũng là một trong số bọn cổ nhân này.
Cả hai chị Hoàng hậu đều rất thật thà, nghe đồn Phế hậu trước kia rất kiêu ngạo ngang ngược, bây giờ chắc nhận được bài học kinh nghiệm thực tế rồi nên sa sút tinh thần; ôi, đều là những người đáng thương bị vùi dập bởi lễ giáo phong kiến. Tôi thấy Đồng phi – mẹ của Huyền Diệp có bộ dạng rất đáng thương, vẻ mặt như có khổ đại thù thâm* (thù hận sâu nặng), giống một cọng cải xanh yếu ớt vật vờ; trước giờ tôi ghét nhất cái loại khiến đàn ông phải thương xót này nên đối xử lãnh đạm với cô ta. Còn Đổng Ngạc phi độc sủng hậu cung kia cũng là một nhân vật lớn, chỉ tiếc giống ngọn nến trước gió, thổi qua liền phụt tắt. Tuy cô ta đau bệnh nhưng vẫn phát ra khí chất đoan chính trời sinh, trong mềm mại lại chứa cương nghị, chẳng chút đắc sủng mà kiêu, thái độ khiêm tốn đúng mực, tiến lùi hợp lẽ, chả hiểu sao Hiếu Trang lại tàn nhẫn với cô như thế? Tôi cười hiền hậu, cô ta rõ ràng sợ run cầm cập, ôi đúng là một đứa bé bị chỉnh đến nỗi chim sợ cành cong. Tôi không đành lòng hù dọa nữa, liền dặn dò cô ấy dưỡng bệnh thật tốt, không cần mỗi ngày đều đến thỉnh an. Sau đấy hậu phi cùng nhau trò chuyện rôm rả, không có gì đáng kể.
Bọn cung tỳ trước mặt tôi đều rất thận trọng dè dặt, chẳng biết bình thường bà già này hung ác đến mức nào nữa? Người duy nhất dám bày tỏ ý kiến là Tô Mạt Nhi, cô ta từng hỏi dò tại sao tính cách tôi lại thay đổi, tôi bảo ngã một lần liền biết sinh mệnh rất mỏng manh, đã thông suốt tất cả, đã biết phải bắt đầu tận hưởng lạc thú trước mắt. Cũng may cô ta sùng bái Hiếu Trang đến mù quáng, thêm nữa, bề ngoài tôi chả có gì đáng nghi, cứ ba hoa một hồi là qua ải, hơn nữa còn gắng sức yểm trợ cho tôi mỗi khi bị lộ sơ hở. Tôi rất yêu thích cô ta, quả là một cấp dưới vô cùng xuất sắc, luôn có thể tự điều chỉnh bước chân chậm hơn tôi nửa nhịp; bất luận tôi làm gì, cô ta đều mặt không biến sắc mà dọn dẹp mớ lộn xộn hộ tôi; cuộc sống của Hiếu Trang hiện tại, trên cơ bản đều do một tay cô thu xếp; có thể xem như đây là món quà tốt nhất mà bà già kia để lại tặng tôi.