Rạng Rỡ Hơn Ánh Mặt Trời

Chương 22 :

Ngày đăng: 15:42 19/04/20


Ellie không chắc việc gì làm mình bắt đầu lo lắng. Cô chưa bao giờ nghĩ mình là một người giàu trí tưởng tượng, nhưng cô không thích bầu trời đột nhiên phủ đầy mây. Nó làm da cô râm ran với một nỗi sợ vô lý và cô đột nhiên cảm thấy một đòi hỏi dữ dội được nhìn thấy Charles.



Và khi cô đi xuống phòng làm việc, anh không ở đó. Trái tim cô lỡ một nhịp, sau đó cô thấy cái bo toong cuả Charles cũng biến mất. Chắc chắn nếu anh bị bắt cóc, kẻ bắt anh sẽ không mang theo cây ba toong.



Anh hẳn đã đi điều tra, tên đàn ông đáng chết này.



Nhưng khi cô nhận ra rằng ba tiếng nữa đã trôi qua kể từ lần cuối cùng cô nhìn thấy anh, bụng cô bắt đầu cảm thấy nôn nao.



Cô bắt đầu tìm kiếm trong nhà, nhưng không người đầy tớ nào nhìn thấy anh. Cả Helen và Claire cũng thế. Thực ra, người duy nhất dường như có chút ý tưởng về tông tích của anh lại là Judith.



“Cháu nhìn thấy chú ấy ngoài cửa sổ”, cô gái nhỏ nói.



“Thật ư?”, Ellie hỏi, cơ thể thả lỏng vì nhẹ nhõm. “Chú ấy đi đâu?”



“Đến chuồng ngựa. Chú ấy đi khập khiễng.”



“Ôi, cảm ơn cháu, Judith”, Ellie nói, ôm nhanh cô bé một cái. Cô lao ra khỏi phòng và xuống cầu thang. Charles có thể chỉ đến chuồng ngựa để cố gắng tìm ra ai là kẻ đã táy máy với cái yên cương của mình. Cô ước gì anh để lại cho mình một lời nhắn, nhưng cô nhẹ nhõm vì biết anh ở đâu đến mức không cảm thấy tức giận vì thiếu sót đó.



Tuy nhiên, khi cô đến nơi, không hề có dấu hiệu của chồng cô. Leavey đang giám sát rất nhiều người dọn dẹp chuồng ngựa, nhưng có vẻ không ai trong số họ biết được Bá tước ở đâu.



“Anh chắc chắn không nhìn thấy anh ấy chứ?”, Ellie hỏi lần thứ ba. “Cô bé Judith khẳng định rằng mình nhìn thấy anh ấy bước vào chuồng ngựa.”



“Thế thì đó hẳn là lúc chúng tôi đang luyện ngựa”, Leavey trả lời.



“Đó là khi nào ?”



“Nhiều giờ trước.”



Ellie nóng ruột thở dài. Charles ở đâu? Và sau đó mắt cô bắt gặp thứ gì đó là lạ. Thứ gì đó màu đỏ.



“Cái gì đây?”, cô thì thầm, quỳ xuống. Cô cầm một nắm rơm lên.



“Cái gì thế, cô chủ?”, Leavey hỏi.



“Đó là máu”, cô nói bằng giọng run rẩy, “Trên rơm”.



“Cô chắc chứ?”



Cô ngửi và gật đầu. “Ôi, Chúa nhân từ.” Cô quay lại nhìn Leavey, mặt cô trắng bệch ngay lập tức. “Chúng đã bắt anh ấy. Chúa tôi, ai đó đã bắt anh ấy.”



Suy nghĩ đầu tiên của Charles khi tỉnh lại là anh sẽ không bao giờ uống rượu nữa. Anh đã say trước đây, nhưng chưa bao giờ cảm thấy kiểu đau đớn giật uỳnh uỵch vào đầu như thế này. Sau đó, anh nhận ra rằng bây giờ mới là giữa ngày, anh không uống rượu và...



Charles rên rỉ khi những mảnh ký ức bắn xuyên qua tâm trí. Ai đó đã đập báng súng vào đầu anh.



Anh mở mắt và nhìn xung quanh. Anh có vẻ như đang ở trong phòng ngủ của một căn nhà hoang. Đồ nội thất cũ kỹ và phủ bụi, không khí bốc mùi nấm mốc. Tay và chân anh bị trói, việc này chẳng làm anh ngạc nhiên.



Thành thật mà nói, việc khiến anh ngạc nhiên là mình vẫn chưa chết. Rõ ràng ai đó muốn giết anh. Bắt cóc anh trước thì có tác dụng gì? Tất nhiên, trừ khi kẻ thù của anh đã quyết định muốn Charles biết danh tính của mình trước khi hạ cú đánh cuối cùng.



Nhưng làm thế, kẻ giết người đã cho Charles thêm chút thời gian để tính toán và lên kế hoạch, anh thề là mình sẽ thoát khỏi đây sau đó mang kẻ thù ra trước công lý. Anh không chắc là mình sẽ làm như thế nào, khi đang bị trói với một mắt cá chân bị trẹo, nhưng anh sẽ bị nguyền rủa nếu rời khỏi thế giới này chỉ vài tuần sau khi phát hiện ra tình yêu thực sự của đời mình.



Ưu tiên hàng đầu của việc này rõ ràng là phải làm gì đó với sợi dây trói tay, vì thế anh lê lết trên sàn nhà để đến một chiếc ghế gãy đặt ở góc phòng. Miếng gỗ bị gãy có vẻ sắc và anh bắt đầu cọ sợi dây vào cái cạnh lởm chởm đó. Hiển nhiên là sẽ mất rất nhiều thời gian để cưa đứt sợi dây này, nhưng trái tim anh bay lên cùng với từng sợi dây nhỏ xíu đứt phựt do sự cọ xát.



Sau năm phút chà xát, Charles nghe tiếng cửa căn phòng bên kia đóng sầm lại và anh vội vã rút tay lại bên sườn. Anh bắt đầu di chuyển đến giữa phòng, nơi anh đã bị thả bất tỉnh ở đó, nhưng rồi lại quyết định ở nguyên tại chỗ. Anh có thể làm giống như là mình đã di chuyển ngang phòng chỉ để dựa vào tường.



Những giọng nói trôi dạt trong không khí, nhưng Charles không thể nghe thấy kẻ bắt mình đang nói gì. Anh bắt thấy một đoạn giọng mũi của khu đông Luân Đôn và cho rằng mình đã đối phó với những kẻ du côn được thuê. Bảo rằng kẻ thù của anh đến từ thế giới ngầm của Luân Đôn là không hợp lý.



Sau một hay hai phút, rõ ràng là kẻ bắt cóc không có ý định kiểm tra anh. Charles quyết định rằng chúng hẳn đang đợi người chịu trách nhiệm xuất hiện và anh quay lại với công việc làm mòn sợi dây.



Anh không biết mình ngồi đó bao lâu, đưa cổ tay di di trên miếng gỗ lởm chởm, nhưng khi anh cứa được gần một phần ba sợi dây thì nghe thấy tiếng cửa sập lại lần nữa, lần này theo sau bởi một giọng nói của giới thượng lưu rõ rệt.



Charles giật tay về gần người và dùng vai đẩy chiếc ghế ra xa. Nếu anh đoán đúng, kẻ thù của anh sẽ muốn nhìn thấy anh ngay lập tức và...



Cánh cửa mở. Charles nín thở. Một bóng người lấp đầy cửa.



“Chúc một ngày tốt lành, Charles.”
“Không”, Charles nói. “Anh luôn ăn gian.”



Cecil nhún vai. “Không vấn đề gì. Tao không thu nợ từ một người chết được. Ồ, xin thứ lỗi, ta có thể. Thực ra, tao sẽ thu hết những gì mày sở hữu.”



Charles lại nhắm mắt. Anh đã đùa cợt với ác quỷ khi tự hỏi điều gì có thể tệ hại hơn việc bị mắc kẹt lại với Cecil.



Giờ thì anh biết. Anh phải chơi bài với tên vô lại này.



Thế giới chẳng có công lý gì cả. Không hề.



Bàn tay Ellie run rẩy khi mở lá thư người quản gia vừa mới đưa. Mắt cô lướt qua những hàng chữ và cô nín thở.



Eleanor thân mến,



Anh đã dành cả ngày để chuẩn bị một chuyến đi chơi lãng mạn cho riêng chúng ta. Gặp anh ở chỗ xích đu trong một giờ nữa.



Người chồng tận tâm của em,



Charles



Ellie ngẩng lên nhìn Helen, cô ấy đã cùng cô cầu nguyện trong một tiếng qua. “Đây là một cái bẫy”, cô thì thầm, đưa cho Helen lá thư.



Helen đọc và ngẩng lên, “Làm thế nào em chắc được?”



“Anh ấy sẽ không bao giờ gọi em là Eleanor trong một lá thư riêng tư như thế này. Đặc biệt nếu anh ấy đang cố làm việc gì đó lãng mạn. Anh ấy sẽ gọi em là Ellie. Em chắc chắn.”



“Chị không biết”, Helen nói. “Chị đồng ý với em là có điều gì đó không hợp lý, nhưng em có thể phân biệt được trường hợp nào thì cậu ấy sử dụng tên đầy đủ trường hợp nào sử dụng tên thân mật của mình sao?”



Ellie gạt câu hỏi đó sang một bên. “Hơn nữa, Charles đã lập ra những biện pháp hà khắc kể từ khi có người can thiệp vào cái yên cương. Chị thực sự nghĩ rằng anh ấy lại cho em lá thư bảo em đến nơi hoang vắng một mình sao?”



“Em nói đúng”, Helen nói cương quyết. “Chúng ta sẽ làm gì?”



“Em sẽ phải đi.”



“Nhưng em không thể!”



“Có cách nào khác để em tìm ra tung tích của anh ấy đâu?”



“Nhưng Ellie, em sẽ bị ám hại. Chắc chắn người bắt cóc Charles cũng có ý định làm hại em.”



“Chị sẽ phải tìm người giúp. Chị có thể đợi ở xích đu và quan sát chuyện xảy ra. Sau đó chị có thể đi theo em sau khi em bị bắt.”



“Ellie, chuyện này có vẻ nguy hiểm.”



“Không có cách nào khác”, Ellie nói dứt khoát. “Chúng ta không thể cứu Charles nếu không biết anh ấy ở đâu.”



Helen lắc đầu. “Chúng ta không có thời gian để tìm giúp đỡ. Em phải có mặt ở xính đu trong một giờ nữa.”



“Chị nói đúng.” Ellie hồi hộp thở ra. “Chúng ta sẽ phải tự cứu anh ấy thôi.”



“Em điên à?”



“Chị bắn được súng không?”



“Được”, Helen trả lời. “Chồng chị đã dạy chị cách bắn.”



“Tốt. Em hy vọng chị không cần dùng đến nó. Chị sẽ đi cùng Leavey đến xích đu. Trong những người hầu. Charles tin tưởng anh ta hơn cả.” Sau đó mặt Ellie nhăn nhó. “Ôi, Helen, em đang nghĩ gì thế này? Em không thể yêu cầu chị làm việc này.”



“Nếu em đi chị sẽ đi”, Helen cương quyết nói. “Charles đã cứu chị khi chồng chị qua đời và chị không có nơi nào để đi. Giờ là lúc chị đáp trả ân huệ đó.”



Ellie lắm chặt tay Helen. “Ôi, Helen. Anh ấy thật may mắn vì có chị là họ hàng.”



“Không”, Helen chữa lại. “Anh ấy thật may mắn vì có em là vợ.”