Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 111 :

Ngày đăng: 03:32 19/04/20


“Biết rồi” Cố Minh Thành lười lười nói。



Trợ lý vừa bước gần cửa,liền nhìn thấy Khương Thục Đồng đang bước vào trong。



“Chủ tịch đang trong phòng nghỉ mát xa!” Trợ lý nhỏ tiếng nói một câu。



Xem ra ngày nào bác sĩ cũng đến đây mát xa là thật đó,trong lòng Khương Thục Đồng nghĩ。



Cô bước vào trong phòng nghỉ,nhìn thấy Cố Minh Thành đang nằm sấp trên giường,thân trên đang trần chuồng,da màu lúa mạch y như tràn đầy năng lượng vô hạn vậy,anh y như biết Khương Thục Đồng đã vào trong,lại làm y như không biết,bởi vì anh không có nói chuyện với Khương Thục Đồng,đầu nghiêng sang một bên。



Khương Thục Đồng luôn chú ý cách mát xa của Trúc Vân,không ý thức đã học làm theo。



“Khương tiểu thư đối với mát xa cũng có hứng thú sao?” Trúc vân nghiêng đầu qua nhìn Khương Thục Đồng nói,“Tôi giúp Cố Tổng mát xa xong rồi,Khương tiểu thư có muốn qua thử không?”



Nói xong,Trúc Vân đã đứng dậy,thời gian mỗi lần giúp Cố Minh Thành mát xa là bốn mươi lăm phút,đã đến giờ rồi,sắc mặt của Trúc Vân rất đỏ,xem ra đã rất mệt,cô đã thu dọn đồ,nói với Cố Minh Thành,“Cố Tổng,tôi về trước đây。” Lại gật đầu với Khương Thục Đồng,thì rời đi。



Cố Minh Thành không có đứng lên,Khương Thục Đồng cũng không nói chuyện。



Cô cúi đầu chăm chút nhìn Cố Minh Thành,chiếc quần của anh kéo rất xuống,lộ ra thắt lưng chặt chẽ và dây thắt lưng lỏng lẻo của anh。



“Em làm đi。” Anh nói một câu,với giọng nói âm trầm 。



Khương Thục Đồng không nói gì,thì ngồi bên cạnh anh,bắt đầu giúp anh mát xa。



Với sự di chuyển tay của Khương Thục Đồng,thân trên của Cố Minh Thành cũng bắt đầu động đậy,như đi theo dòng suối chảy vậy。



Tinh dầu lúc nãy Trúc Vân giúp Cố Minh Thành mát xa vẫn còn đó,khiến cho tay của Khương Thục Đồng vừa rít vừa nhờn。



“Cảm giác khỏe hơn chưa?” Khương Thục Đồng hỏi。



“Tốt hơn trước rồi。”



“Anh nên luyện tập nhiều。” Khương Thục Đồng mát xa mệt đến nỗi thở hỗn hễn,sau khi thêm vào tinh dầu,lực ma xát đã ít đi,phải dùng thêm sức,mặt cô đỏ ửng lên。



“Thời gian luyện tập không bằng thời gian đi làm。” Cố Minh Thành nói。


Phụ nữ là một động vật rất cảm tính,có khi trong mắt cũng không thể lọt vào một hạt cát nhỏ。



Sau khi Khương Thục Đồng lên xe buýt,đã gửi cho Cố Minh Thành một tin wechat:Đang ở đâu?



Hôm nay Cố Minh Thành mang tờ chi phiếu năm trăm ngàn đến cho Khương Vũ Vi,trước khi làm chuyện đó có hứa với cô,hơn nữa,Khương Vũ Vi lại vì chuyện đó khiến cho thân thể bị tổn thương。



Anh mang tờ chi phiếu để trên bàn của Khương Vũ Vi,thì nhận được tin wechat của Khương Thục Đồng。



Anh tuỳ ý trả lời một câu:Ở công ty。



Không đầu không đuôi gì cả。



Khương Vũ Vi từ trên giường ngồi dậy,nhìn tờ chi phiếu trên bàn,như bị hốc vào mũi vậy,nói một câu, “Xem ra trong mắt Cố Tổng,tôi là người phụ nữ có thể dùng tiền mà giải quyết được sao?”



Cố Minh Thành nâng chân mày và cười sặc,“Chê ít sao?Nếu như chê ít,tôi có thể cho thêm,còn cô,thứ tôi có thể cho chỉ có tiền thôi,ngoài ra thứ khác,thứ mà Khương tiểu thư muốn có,tôi thực sự không thể cho được。”



Cặp mắt lạnh lùng của Khương Vũ Vi nhìn ra hướng cửa sổ,cái gì cũng không nói。



Điện thoại của Cố Minh Thành lại reo lên:Hiện nay em muốn đến công ty tìm anh。



Cố Minh Thành nhìn vào đồng hồ,hiện nay anh sẽ nhanh chóng quay lại công ty,nhất định sẽ đến kịp。



Vì tránh sự nghi ngờ của Khương Thục Đồng,anh không hỏi nhiều,chỉ là nói một câu:Được。



Khương Thục Đồng ngồi xe buýt đến công ty của Cố Minh Thành,là ngược đường đó,muốn đến công ty của anh,cô phải đợi xe buýt đến trạm,sau đó ngồi lại phương hướng ngược lại,khi cô đã xuống xe,đang đợi xe buýt,xe của Cố Minh Thành đã về đến công ty,trên cơ bản,chuyện của Khương Vũ Vi,thì không có kết cuộc gì hết,anh chỉ có thể làm những điều này thôi。



Sau khi Khương Thục Đồng đến công ty của Cố Minh Thành,khi đang lên lầu,đúng lúc gặp được Tiết Lan,Tiết Lan nhìn thấy bộ dạng của Khương Thục Đồng có chút không vui và vội vàng,hỏi một câu,“Bị sao vậy?Thục Đồng?Ghen tuông rồi sao?”



“Đâu có?” Khương Thục Đồng có chút như bị người khác nhìn được điểm yếu của mình vậy,trong lòng nghĩ,biểu tình của sự ghen tuông,cô biểu hiện rất rõ ràng sao?



Tiết Lan không đợi Khương Thục Đồng trả lời,thì bước đến bên cạnh cô,câu nói đó rõ rằng là sự thật chắc như đống đinh vậy。



“Đợi tí。” Khương Thục Đồng quay người hỏi cô, “Sao cô biết tôi ghen tuông vậy?”



“Thực sự ghen tuông rồi sao?Lúc nãy tôi chỉ đoán thôi,xem bộ dạng của cô,giống như bị người khác cướp đi báu vật vậy!” Tiếp đó,cười cười thì bước đi。