Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 115 :

Ngày đăng: 03:32 19/04/20


“Đúng vậy.”Bà Đồng vui vẻ cười nói, bà cảm giác dường như lần hợp tác này giữa Cố Minh Thành và Minh thị không đơn giản chỉ là hợp tác thương mại, mà về mặt tình cảm lại càng thân thiết hơn rất nhiều, đây có lẽ đều nhờ vào mối quan hệ của Thục Đồng và Cố tổng.



Buổi họp động viên cho lần hợp tác này với Minh thị đã kết thúc, Cố Minh Thành lập tức trở về Hải Thành.



Không ngờ là sau khi về tới Hải Thành, người đầu tiên đến tìm anh lại là Khương Vũ Vi.



Khương Vũ Vi đưa tấm danh thiếp trong tay cho Cố Minh Thành: “Cố tổng, tôi vừa tự thành lập một công ty thương mại quy mô nhỏ, chuyên cung cấp vật liệu xây dựng, hy vọng sau này được Cố tổng quan tâm nhiều hơn!”



Cố Minh Thành nhìn vào dòng tên trên danh thiếp “Công ty Thương mại Vũ Vi”, xem ra không phải công ty lớn gì, Cố Minh Thành khẽ nhăn mày, tại sao cô lại làm về vật liệu xây dựng? Vì muốn cùng cạnh tranh với Khương Thục Đồng sao?



Có rất nhiều doanh nghiệp gia đình, có đôi khi cả gia tộc đều kinh doanh cùng một mặt hàng, điều này cũng không có gì đáng tranh cãi, suy cho cùng cũng là người một nhà, thế nhưng nơi Khương Vũ Vi làm việc – Công ty Thương mại Thiên Nhất lại kinh doanh về sản phẩm điện tử, còn công ty của cha cô lại là về thời trang hoàn toàn không có liên quan gì đến vật liệu xây dựng.



Cô muốn kinh doanh về vật liệu xây dựng, chỉ có một nguyên nhân – đó chính là Khương Thục Đồng.



Khương Vũ Vi trù tính rất thâm sâu.



“Có lẽ cô không biết tôi và Khương Thục Đồng đã chia tay rồi.” Cố Minh Thành dựa lưng vào chiếc ghế phía sau.



Khương Vũ Vi ngẩn ra một lúc, chia tay rồi?



Nhưng cô lập tức liền cười nói, “Tôi chỉ đến để nhờ Cố tổng quan tâm một chút đến việc kinh doanh của tôi, điều này thì có liên quan gì đến Thục Đồng chứ.”



Cố Minh Thành nhếch nhẹ khóe môi, hiểu rõ trong lòng cười nói, “Được rồi, việc đã làm xong, có thể đi rồi!”



Không chút chần chừ do dự mà hạ lệnh đuổi khách, Khương Vũ Vi ngượng ngùng rời đi.



Nhưng điều là cho lòng cô tươi sáng như nhìn thấy ánh mặt trời là việc Khương Thục Đồng và Cố Minh Thành đã chia tay, Khương Vũ Vi cô nhất định phải có được Cố Minh Thành, cho dù sau cùng cô không có được Cố Minh Thành thì người có được anh tuyệt đối cũng không thể là Khương Thục Đồng.



Khương Vũ Vi ở dưới lầu gặp được Từ Mậu Thận đang lên lầu, Từ Mậu Thận liếc mắt nhìn cô một cái.



Sau khi Từ Mậu Thận đi vào văn phòng của Cố Minh Thành liền hỏi, “Khương Vũ Vi đến đây làm gì?”




Có lẽ hết pin vào lúc cô nghe chẩn đoán, cũng may cô có mang theo sạc dự phòng, cô nhanh chóng cắm sạc, đây là điện thoại để liên lạc với đối tác kinh doanh, lúc nãy tắt máy không biết đã bỏ lỡ bao nhiêu cuộc gọi của khách hàng rồi.



Khương Vũ Vi đứng ở cửa chính tập đoàn Minh Thành, gọi điện thoại cho Khương Thục Đồng, lại khóa máy, cũng đúng lúc, cô cũng không muốn gọi lại nữa, vừa lúc dùng điều này làm cái cớ để đi gặp mặt Cố Minh Thành.



Đi vào văn phòng của Cố Minh Thành.



Đối với việc Khương Vũ Vi nhiều lần đến gặp, làm cho Cố Minh Thành cảm thấy có chút khó chịu.



“Cố tổng, gần đây tôi chuẩn bị xuất khẩu một lô thép đến Venezuela, nhưng nguồn nguyên liệu trong nước lại không đủ, hai ngày trước tôi có đến nhà xưởng của bác cả tôi, thấy trong xưởng của bác còn tồn rất nhiều thép, nghe nói nhà xưởng này là do Thục Đồng quản lý nhưng tôi vừa gọi điện cho chị ấy nhưng chị ấy đã tắt máy!” Khương Vũ Vi cầm điện thoại lên đưa ra danh sách cuộc gọi vừa rồi, để chứng minh mình không nói dối, “Vang lên 13 tiếng nhưng không có ai bắt máy!”



“Đi tìm bác cả của cô đi.” Cố Minh Thành không thèm ngẩng đầu lên, vẫn cúi đầu viết.



“Nhưng bác cả tôi nói nếu như không tìm được Thục Đồng thì đến tìm anh, tôi đã nghĩ rồi, Thục Đồng bây giờ đang ở Thượng Hải, nếu như vì việc làm ăn của tôi mà chị ấy phải đi đi về về, còn không đủ chi phí đi lại, dù sao đầu óc của cô ấy cũng không nhanh nhạy như anh, mong anh có thể giúp tôi tính xa hơn. Có được hay không, mong anh nói với tôi một câu.” Khương Vũ Vi đứng trong văn phòng Cố Mình Thành nói.



“Không được.” Cố Minh Thành cũng không thèm ngẩng đầu lên, tốc độ viết chữ cực kỳ nhanh, dường như không hề bị Khương Vũ Vi làm ảnh hưởng.



Sắc mặt Khương Vũ Vi có chút khó coi, nếu mà không thành công thì cơ hội tiếp xúc giữa cô và Cố Minh Thành sẽ giảm đi rất nhiều, ký tên, kiểm tra hàng hóa những việc này nếu Khương Thục Đồng không có mặt thì chắc chắn sẽ do anh phụ trách.



Ý nghĩa kiếm tiền từ hạng mục hợp tác này của cô rất ít, chủ yếu là muốn câu được con rùa vàng Cố Minh Thành này, về việc này cô đã chiến đấu hết mình, hao phí hết tâm tư.



“Cố tổng---" Khương Vũ Vi dùng giọng điệu nũng nịu nói, thường thì đàn ông rất thích dáng vẻ này.



“Không được!” Cố Minh Thành đề cao thanh âm, nhấn mạnh lại lần nữa.



Trong lòng anh có tính toán, thường thì xuất khẩu sang Venezuela giá cả luôn rất thấp, hàng hóa trong xưởng của Khương Thục Đồng đều là hàng tốt, không thể lấy đại cho đủ số, tuy anh chưa từng đến xưởng nhưng anh đã xem qua ghi chép nhập hàng.



Khương Vũ Vi hết cách, biểu hiện rất ngượng ngùng, nhưng cô vẫn quyết tâm tin rằng, phụ nữ theo đuổi đàn ông chỉ cách một tầng sa, Khương Thục Đồng hiện không có ở Hải Thành, cô cần phải nắm bắt cơ hội có được Cố Minh Thành.



“Nếu anh không đồng ý tôi sẽ đến Thượng Hải tìm Thục Đồng! Dù sao thì cũng không gọi điện được cho chị ấy!” Khương Vũ Vi vừa dứt câu, không chờ Cố Minh Thành trả lời liền bỏ đi.