Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 130 :

Ngày đăng: 03:33 19/04/20


“Đừng thay đổi nữa, anh ta thích em, tính cách em thế nào anh ta cũng thích, anh ta không thích em, cho dù em thay đổi giống hệt như người anh ta thích, thì anh ta cũng không thích em!” Nói xong, Cố Minh Thành đi lên lầu.



Những lời của Cố Minh Thành, Niếp Thanh Thanh cảm thấy cũng có lí, nhưng cũng khá đau lòng.



Khương Thục Đồng không tiếp tục trò chuyện nữa, nói qua loa vài câu với Niếp Thanh Thanh, Niếp Thanh Thanh lại đi rồi.



Khương Thục Đồng đi lên lầu rồi.



Cố Minh Thành nằm trên giường, tựa vào đầu giường, đang cầm ipad xem.



Khương Thục Đồng mặt cau có, đi qua đó.



Cố Minh Thành đối với việc của cô và Từ Mậu Thận từ lâu đã thấy cay cú, Khương Thục Đồng cảm thấy đang dưới cơ anh.



Cô đi đến gần Cố Minh Thành, cúi xuống ngồi vào mép giường anh.



“Thực ra – thực ra, giữa em với anh ấy không có chuyện gì hết!” Khương Thục Đồng cúi đầu nói.



“Với anh ta? Với ai? Anh cũng đâu có nói hai người em có chuyện gì.” Cố Minh Thành đặt ipad xuống, nhìn Khương Thục Đồng.



Khương Thục Đồng mặt đỏ ửng lên, nghĩ đi nghĩ lại, chuyện ở Thượng Hải, cô vẫn là không nói cho Cố Minh Thành biết, dù sao lần đó, Từ Mậu Thận hình như cố ý chạy đến Thượng Hải, chuyện này, càng nói càng rối.



“Từ Mậu Thận, quả thật không có gì. Chỉ là tâm đầu ý hợp, cũng chỉ là tâm đầu ý hợp. Em thích kiểu đàn ông khí chất mạnh mẽ, Từ Mậu Thận tính tình ôn hòa, không đáp ứng được thẩm mỹ của em!” Câu nói phía sau đó, ít nhiều gì mang tính ngụy tạo, còn không phải là muốn làm cách nói của bản thân nghe thiết thực hơn.



“Anh và anh ta còn có sự khác biệt này à?” Cố Minh Thành hỏi.



Khương Thục Đồng gật gật đầu, hy vọng Cố Minh Thành không giận cô.



Tuy là chướng mắt, nhưng trong chuyện này, Cố Minh Thành cũng không thể nhắc đến nhiều.



Anh sợ sẽ gây phản tác dụng, chỉ cần anh không để tâm một chút thôi, trái tim của Khương Thục Đồng đều có thể hướng về người đó.



Quan trọng hơn, Từ Mậu Thận là một người đàn ông tốt về mọi mặt.



Vốn dĩ kim cương Vương Lão Ngũ của Hải Thành, Cố Minh Thành xếp thứ nhất, nhưng từ sau khi Từ Mậu Thận li hôn, xu thế ngày càng tăng trưởng, gần đây đều có xu hướng vượt qua anh.



Phụ nữ đối với Cố Minh Thành chỉ có thể ngước nhìn, vì anh lạnh lùng, không thèm đoái hoài, ngược lại Từ Mậu Thận, do gần gũi với mọi người, đã thu nạp được hàng tá hâm mộ nữ, anh ta không muốn cố ý làm phụ nữ yêu mến, chỉ là phụ nữ cứ càng cảm thấy loại đàn ông dịu dàng như anh là một đối tượng kết hôn tuyệt vời, Cố Minh Thành chỉ có thể là “người tình trong mộng”.


Khương Thục Đồng cười anh, lo xa thái quá, bây giờ tình hình trị an tốt như vậy, làm sao xảy ra việc không hay được.



Vì lông chồn của vị khách đó ở trong núi sâu, Khương Thục Đồng phải vào trong núi, ở gần Đại Hưng An Linh.



Khương Thục Đồng lúc này mới cảm thấy, Cố Minh Thành từng nói, nhất định phải cẩn thận, tuyệt đối không phải là vô căn cứ.



Cô mang đôi boot rất dầy, nhưng tuyết dày đến eo, vẫn làm cô cảm thấy Đông Bắc quả là một nơi rất kì bí.



Xem xong chồn, Khương Thục Đồng đặt một số lượng lông chồn, đến lúc đó giao cho cô, cô cần là lông chồn màu hồng.



Trên đường, cô chụp hình gửi cho Cố Minh Thành, khoe mình chưa từng thấy qua tuyết dày như vậy.



Lúc này Cố Minh Thành đang trên máy bay trở về, chưa xem được.



Lúc Khương Thục Đồng đến Đông Bắc, vừa đúng lúc Từ Mậu Thận gọi điện đến cửa tiệm, hỏi Khương Thục Đồng đi đâu rồi.



Nhân viên cửa tiệm thành thật trả lời: “Đại Hưng An Linh!”



Từ Mậu Thận cảm thấy hết sức bất ngờ, người phụ nữ này sao việc gì cũng dám làm? Lại một mình đi Đại Hưng An Linh? Quả là gan to bằng trời.



Mục đích Khương Thục Đồng đến Đại Hưng An Linh, nhân viên cửa tiệm đã nói cho Từ Mậu Thận biết, ngờ ngợ nhớ là trước đây hình như có nói qua với Khương Thục Đồng, Đông Bắc có một xưởng lông chồn chất lượng khá tốt, sau này có thể sử dụng trên quần áo.



Chỉ là một câu nói bâng quơ lúc đó.



Từ Mậu Thận không ngồi yên được nữa, vội vàng đặt vé máy bay.



Vì anh ta biết địa hình ở đó cực kì nguy hiểm.



Lúc xuống núi, Khương Thục Đồng đi cùng với vị khách đó, không ngờ đi được nửa đường, lại gặp một cơn gió mạnh.



Khương Thục Đồng lớn lên ở phía nam, chưa từng trải qua cơn gió lạnh thấu xương như vậy, hơn nữa, tuyết thì cực kì dày, Khương Thục Đồng thực sự cảm thấy sắp bị chôn vùi ở đây rồi.



Khương Thục Đồng một phút bất cẩn, lúc đang ở giữa núi, chao đảo rồi té ngã giữa núi, cả người lăn xuống dưới, tuy là không đau, nhưng lúc nãy bị một cành cây quẹt trúng, trên mặt bị xước một vết, vị khách hàng đó đỡ cô dậy, bảo cô cẩn thận chút.



Nhưng chưa đứng vững được, Khương Thục Đồng lại chao đảo một lần nữa, trượt té vào một sườn dốc hơn, dốc núi này cheo leo hiểm trở vô cùng.



Khương Thục Đồng có một cảm giác, mình tiêu rồi.