Rất Yêu, Rất Yêu Em
Chương 132 :
Ngày đăng: 03:33 19/04/20
Khương Thục Đồng như ăn trúng ruồi vậy trong lòng rất khó chịu。
Tối đó,cô ta đang chải giường,lưng cong lại,nước mắt đang xoay chuyển trong khoé mắt,người đó đã về!
Đèn đầu giường đang mở,đúng lúc đó,một giọt nước mắt của Khương Thục Đồng đã rơi xuống tấm ga giường,đúng lúc bị ánh sáng chiếu vào trong mắt của người đó。
Cô ta không phải giả vờ diễn kịch,cũng không nghĩ qua phải diễn kịch,cô ta không nghĩ đến nước mắt lại rơi vào lúc đó。
Cố Minh Thành đứng phía sau。
Khương Thục Đồng cảm thấy bản thân có chút thất lễ,cũng biết anh ta đã vào nhà rồi,liền xuống lầu lấy đồ,sự thật là muốn né tránh ánh mắt của anh ta。
Khi bước ngang qua cánh tay của anh ta,bắp tay bị anh ta nắm lại。
“Khóc gì chứ?” Giọng nói khàn của Cố Minh Thành,có chút mùi vị của gào thét。
“Không có gì。” Đầu của Khương Thục Đồng nghiêng về một bên,đúng lúc đã lau đi nước mắt。
“Khóc cũng phải có nguyên nhân chứ。” Cố Minh Thành lại nói。
“Đàn ông của em lăng nhăng với những người phụ nữ bên ngoài,em khóc không được sao?” Khương Thục Đồng ngước đầu lên,thái độ như muốn cự lại Cố Minh Thành。
“Lăng nhăng sao?Từ lăng nhăng này giờ đây cũng dùng đến trên người anh sao?” Cố Minh Thành nhìn Khương Thục Đồng。
Vô cùng kỳ lạ,trong lòng của Cố Minh Thành quả nhiên lại có một sự mãn nguyện biến thái。
Vì nhìn thấy bộ dạng ghen tuông của cô ta。
“Ghen tuông sao?Em cũng biết ghen tuông sao?” Gốc môi của Cố Minh Thành nở ra một nụ cười,nhìn vào Khương Thục Đồng。
“Đúng,đang ghen tuông đó!” Khương Thục Đồng đột nhiên nói giọng cao lên。
Vốn dĩ trong lòng vẫn còn một câu nói,đó chính là - - Anh chê em không sinh được con đúng không?
Nhưng mà câu nói này quá tự bi,vì câu nói này chính là câu nói thực sự khiến cho Khương Thục Đồng cảm thấy tự bi,cho nên,cô ta không chịu nói ra,không muốn khiến quan hệ của hai người,đến mức không công bằng như vậy。
Cố Minh Thành buông tay ra,Khương Thục Đồng nhanh chân bước xuống lầu。
Ngồi trên ghế sofa trong phòng khách,cô ta che mặt lại khóc lên。
“Anh。”
“Cầu xin lại vì ai?”
“Anh!”
Cố Minh Thành nhìn vào Khương Thục Đồng,ánh mắt cầu xin trân thành của Khương Thục Đồng,cô ta ngẩng đầu lên nhìn Cố Minh Thành。
Như vậy Cố Minh Thành mới nguôi cơn giận,anh ta lấy điện thoại lên,giống như lại gọi cho người nào đó,“Huỷ hành động!”
Khương Thục Đồng mới thở phào một hơi,tội anh ta giết người,Cố Minh Thành chắc chắn sẽ bị phán tội chết đó,dù cho anh ta có tiền có quan hệ,cũng khó mà thoát được lưới trời lòng lọng。
Khương Thục Đồng bởi vì bản thân,khiến hai người bạn thân xưa kia đã trở mặt với nhau,trọng lòng thấy hổ thẹn,nhưng mà quan hệ giữa người và người,xưa nay cũng không thể đoán trước được,cô ta không thể đoán trước được cô ta lại yêu Cố Minh Thành sâu nặng như vậy,mà Từ Mậu Thận lại có chút thích cô ta,cô ta có chút hổ thẹn cảm thấy bản thân như hồng nhan họa thủy vậy,nếu như thực sự xảy ta chuyện đó,cô ta sẽ chết theo Cố Minh Thành。
Vốn dĩ quan hệ cũng không sâu nặng như vậy,nhưng mà theo sự xổ đẩy của thời gian,Khương Thục Đồng càng ngày càng cảm thấy áp lực vì sự yêu thích của Từ Mậu Thận,vì cô ta không biết hai người phải đối xử với nhau thế nào nữa。
Cợn giận của Cố Minh Thành đã giảm xuống,anh ta đã rút ra chiếc khăn tắm trên người anh ta,bước lên giường。
Khương Thục Đồng mới thở phào một hơi,cũng nước theo lên giường。
Cố Minh Thành dựa vào đầu giường,vừa muốn châm một điếu thuốc,thì Khương Thục Đồng nói,“Đừng hút thuốc nữa,có được không?”
Ánh mắt của Cố Minh Thành híp lại tí,nhìn sang Khương Thục Đồng trong lòng mình,bộ dạng sâu sắc đó,liền dập tắt điếu thuốc。
“Chuyện hôm đó - - ” Khương Thục Đồng dựa trước ngực của Cố Minh Thành,muốn giải thích chuyện hôm đó giữa cô ta và Từ Mậu Thận。
“Đừng giải thích nữa,không muốn nghe! ” Cố Minh Thành không nhẫn nại nói。
Khương Thục Đồng vẫn chưa biết,anh ta đã nhìn thấy chuyện hôm đó,anh ta biết đêm đó hai người không có ở chung với nhau。
Nhưng hiện nay anh ta chỉ cảm thấy Từ Mậu Thận rất trướng mắt。
Khương Thục Đồng không nói nữa,dùng sức uốn người lại,trên tay đang chơi đùa vật nhô lên của Cố Minh Thành。
Khiến cho Cố Minh Thành không thể chịu đựng được nữa,anh ta nhăn lại chân mày nhìn sang Khương Thục Đồng。Khương Thục Đồng cũng nhìn anh ta。
Cuối cùng,Khương Thục Đồng đã cẩn thận chui vào trong tấm mền。