Rất Yêu, Rất Yêu Em
Chương 140 :
Ngày đăng: 03:33 19/04/20
Khương Vũ Vi cũng biết Cố Minh Thành sẽ không đứng về phía mình, cô buông tay ra khỏi người Cố Minh Thành.
“Khương Thục Đồng, cô giả vờ gì chứ, cô chẳng qua chỉ là con gái của tội phạm cưỡng dâm thôi…” Khương Vũ Vi nói tiếp.
“Đủ rồi!” Cố Minh Thành nghiêm giọng ngăn cản Khương Vũ Vi, không để cô ta nói tiếp.
Khương Thục Đồng lại biểu hiện rất điềm tĩnh, “chuyện này, lúc tết, ba tôi đã nói với tôi rồi, không đến phiên cô nhắc nhở, bất luận xuất thân của tôi như thế nào, đều là chuyện riêng của tôi!”
Nếu những tính toán hiềm khích lúc trước của Khương Vũ Vi và Khương Thục Đồng cả hai trong lòng đều rõ, lại đều giữ riêng, vậy thì hôm nay, cuộc chiến của hai người đã đến giai đoạn căng thẳng tột độ, triệt để vạch rõ bộ mặt thật.
Khương Vũ Vi biết Cố Minh Thành sẽ không giúp cô, liền lặp tức đổi giọng điệu, “Bà Từ, hôm nay đến xem triển lãm ảnh, là để trút giận dùm bạn trai cũ sao? Không sợ Từ tổng ghen sao?”
Khương Vũ Vi cố ý nhấn mạnh “bà Từ” và “bạn trai cũ”.
Khương Thục Đồng cười nhạt một cái, “đây là chuyện riêng của tôi và Cố tổng, cô không cần lo”
Sau đó xoay người bỏ đi, Bạch Mai có lẽ đã đến phòng tối phía bên trong rồi, Khương Thục Đồng không nhìn thấy cô, muốn đi tìm.
“Em như vậy là có ý gì?” Cố Minh Thành ở phía sau Khương Thục Đồng hỏi.
“Cố tổng, là tôi có lỗi với anh, tôi cảm thấy áy náy, tất nhiên tôi cũng không muốn bên cạnh anh có một người phụ nữ thị phi thích phá hoại như Khương Vũ Vi.” Lúc Khương Thục Đồng nói, đầu ngẩng cao, đó là cảm giác không còn chút tình cảm gì nữa đối với Cố Minh Thành.
Thiết nghĩ qua hôm nay, Khương Vũ Vi sẽ không còn mặt mũi nào mà hiển nhiên đứng trước mặt Cố Minh Thành nữa rồi.
Suy cho cùng, trước kia Khương Vũ Vi vẫn luôn cho rằng Cố Minh Thành không hề biết chuyện cô bị cưỡng hiếp.
Khương Thục Đồng đi rồi, đến phòng tối bên trong tìm Bạch Mi.
Bạch Mi như kẻ trộm nhìn ra ngoài, nói, “Cố Minh Thành chắc là không nhìn thấy chúng ta đúng không?”
“Sao vậy?”
“Cô nghĩ xem, ảnh khỏa thân lần trước là do tôi gửi cho anh ta, anh ta cho rằng giữa chúng ta có mâu thuẩn, nếu như hôm nay lại cùng đi xem triễn lãm, đây là chuyện của bạn thân với nhau, sẽ bị lộ mất.” Bạch Mai cẩn thận nhìn ra ngoài một cái, sợ Cố Minh Thành sẽ đi vào.
Khương Thục Đồng nghĩ, cũng đúng.
Sau khi Khương Thục Đồng lên xe, thở dài một cái, lại nhìn đồng hồ, xem ra khá căng thẳng.
Lúc nãy đợi xe, dây giày của Khương Thục Đồng tuột ra, cô cúi người thắt dây giày.
Cố Minh Thành để ý, Khương Thục Đồng bây giờ thật sự không mang giày cao gót rồi, lần trước ở triễn lãm tranh mang giày đế bằng, ở công xưởng, cũng mang giày đế bằng, lần này vẫn là giày đế bằng.
Anh không chịu được liền hỏi, “Sao đột nhiên lại mang giày đế bằng rồi?”.
Nhớ lúc trước cô mỗi ngày đều mang giày cao gót, tủ giày cũng toàn là các kiểu giày cao gót, có một khoảng thời gian, cô nói phong cách ăn mặc thay đổi rồi, mang giày đế bằng một khoảng thời gian, có điều không mang được bao lâu, lại quay về như trước, vẫn là thích mang giày cao gót.
Khương Thục Đồng ngây người một lát, sau đó thong thả nói, “Chuẩn bị mang thai!”
Sắc mặt Cố Minh Thành đông cứng lại một lúc, sau đó tay anh nắm chặt tay lái.
“Lúc ở cùng với anh, không thấy em có lòng như vậy.” Câu nói của Cố Minh Thành, mang đậm ý ghen tuông.
“Kết hôn rồi mà, tất nhiên phải chuẩn bị mang thai.”
Cố Minh Thành cắn răng, không nói gì.
Rất nhanh đã đến sân bay, Khương Thục Đồng vội vội vàng vàng xuống xe, đi hướng về bên trong sân bay.
Mấy ngày sau, Khương Thục Đồng quay về, Từ Mậu Thận ngồi trên sô pha, hình như có lời muốn nói với Khương Thục Đồng, nghĩ rất lâu, cuối cùng nói một câu, “Thục Đồng, có một câu anh biết ở lập trường của anh không nên nói ra.”
“Chuyện gì, nói đi” lần này đi Thượng Hải, Khương Thục Đồng lại kím được mấy đơn hàng, tiền ngày càng nhiều, cô tất nhiên vui mừng.
“Minh Thành....Minh Thành hình như bắt đầu đi xem mắt rồi.” Từ Mậu Thận nói một câu.
Khương Thục Đồng đang treo quần áo, động tác liền chậm lại một nhịp.
Nhưng lập tức, cô cười, “anh ấy đi xem mắt, đây không phải là điều em muốn thấy sao, anh ấy hạnh phúc, em cũng yên tâm rồi.” Tiếp đó, Khương Thục Đồng khẽ chạy lên lầu.
“Thục Đồng, trong lòng em không có chút khó chịu bức rức nào sao?”