Rất Yêu, Rất Yêu Em
Chương 152 :
Ngày đăng: 03:33 19/04/20
Mặc dù lần đầu tiên Khương Thục Đồng cũng nhờ vào nhan sắc mà chinh phục được anh, nhưng dần dần anh phát hiện người phụ nữ này không giống với những người khác.
Có sự trưởng thành và ngây thơ không tương xứng với độ tuổi của cô
Cố Minh Thành ngồi đối diện Khương Thục Đồng, giữa hai người được ngăn cách bởi chiếc nôi đang đung đưa.
Khương Thục Đồng đang mỉm cười, đương nhiên không phải cười với anh, dường như anh là người ngoài không có liên quan gì.
Lần thứ hai Cố Minh Thành trải nghiệm cảm giác “người ngoài cuộc” với cô lâu đến như vậy.
Rất nhiệt tình.
Cố Minh Thành châm điếu thuốc.
“Cố tổng, không được hút thuốc!” Khương Thục Đồng ngước đầu lên nói nhẹ nhàng, hình như cô sợ đánh thức đứa trẻ.
Gần đây Cố Minh Thành nghiện thuốc nặng, nhưng nghe Khương Thục Đồng nói vậy, anh liền bỏ thuốc vào túi áo.
Lặng lẽ ngắm nhìn thần sắc Khương Thục Đồng thật là bình yên.
Thậm chí tạo cho Cố Minh Thành một ảo giác, dường như cô mang những thiếu sót về phương diện nào đó bù đắp cho đứa trẻ, cô dùng thứ người ta không đạt được để yêu đứa trẻ này, Cố Minh Thành chau mày.
Anh cũng nghĩ tới đứa con của họ!
Hình như có gì đó bóp nghẹt tim anh, khiến anh đau đớn.
Khi Khương Thục Đồng cho bé bú sữa, nước mắt không theo ý chủ mà tự động rơi xuống, cô không muốn khóc, không muốn để con người này nhìn thấy bất cứ tâm tư tình cảm nào của cô, nhưng cảm xúc đã đến rồi, cô không thể kiềm nén được.
Cố Minh Thành cũng không biết khi chăm con một mình cô cũng thường hay khóc.
“Em khóc cái gì? Tại sao thế?” Cố Minh Thành hỏi
“Không có gì cả, nhìn thấy đứa trẻ này rất động lòng!” Khương Thục Đồng dùng nụ cười để che lấp đi nước mắt.
Cố Minh Thành biết cô đang nghĩ đến đứa trẻ cô đã bỏ trước đây.
Từ Mậu Thận chỉ thở dài một tiếng.
Mấy ngày gần đây Từ Mậu Thận phải đi miền nam công tác, anh thực sự không đành lòng nhìn thấy điệu bộ đau buồn của Khương Thục Đồng, cảm thấy rất khó chịu. Hơn nữa anh thấy Cố Minh Thành đã bắt đầu nghi ngờ Khương Thục Đồng, từ việc anh ta hỏi tại sao đứa bé mang họ “Khương” thì có thể đoán ra được rồi.
Từ Mậu Thận rất hiểu con người Cố Minh Thành, đi guốc trong bụng Cố Minh Thành, có thể vì cả hai đều là đàn ông, không sự ngây thơ như Khương Thục Đồng, nên anh biết chuyện này không thể giấu lâu hơn nữa.
Khương Thục Đồng ở nhà chăm con cùng với dì giúp việc, ban đầu định mở công ty thương mại, nhưng vì đứa bé này mà tạm thời gác lại.
Vào một đêm mưa gió ầm ầm, mưa lớn đến nỗi người đi đường đều ướt nhẹp, ở trong nhà nghe tiếng sấm chớp cũng hơi sợ.
Khương Đóa Mễ bị bệnh, Khương Thục Đồng đo nhiệt độ nhiều lần, sốt gần 40 độ, có thể gây ra viêm phổi. Cô vô cùng khẩn trương, tình huống này phải đi bệnh viện liền, nhưng cô không có xe, hơn nữa thời tiết như thế này gọi taxi rất khó, cô lại không thể ôm con dưới trời mưa để đi tìm xe.
Thông thường cô không thích nhờ vả người khác, nhưng chuyện này liên quan đến con mình nên cô thấy vô cùng bất lực.
Gọi điện thoại cho Từ Mậu Thận, Từ Mậu Thận nói để anh tìm người giúp chở cô đi bệnh viện.
Khương Thục Đồng đồng ý, hơn nữa tình huống này quá khẩn cấp làm cô sắp phát khóc.
Sau một lúc, điện thoại Khương Thục Đồng reo lên, quả nhiên là Cố Minh Thành.
Khương Thục Đồng trơ người ra, cô nghĩ Từ Mậu Thận sẽ tìm ai đó chứ không phải là Cố Minh Thành, nhưng cũng có thể Cố Minh Thành gọi điện thoại cho cô vì chuyện khác, Khương Thục Đồng tâm tư rối bời, nhìn thấy mặt con đỏ ửng lên hết, giọng nói trở nên run rẩy.
“Anh ấy gọi điện cho tôi, nhờ tôi đưa em đi bệnh viện!” Giọng người đó vang lên.
Ngoài cửa số mưa rơi lách tách, Khương Thục Đồng trầm ngâm một lát, định hỏi “tại sao anh ấy gọi điện cho anh”, nhưng rốt cuộc cô không hỏi, mưa lớn như thế mà anh ấy đến giúp thì biết ơn vô cùng.
“Có thể nhanh hơn một chút không? Hơi thở của bé càng ngày càng gấp gáp, tôi rất sợ!” Khương Thục Đồng nói trong sự sợ hãi.
“Sắp tới rồi!” Cố Minh Thành trả lời ngắn gọn ba chữ, giọng điệu kiểu như có sắp chết cũng rất bình tĩnh.
“À, tôi muốn đi bệnh viện nhi, hơi xa” Quả nhiên sau khi Khương Thục Đồng nhận nuôi Khương Đóa Mễ, cô trở nên người càu nhàu, vả lại trong tình huống này không thể không vội.
“Tới liền!” Đầu bên kia trả lời chắc nịch.