Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 157 :

Ngày đăng: 03:33 19/04/20


Kì lạ, sau khi Khương Đóa Mê chết, Khương Thục Đồng không hề rơi một giọt nước mắt, cả người mềm oặt, không có khẩu vị nên cái gì cũng ăn không vô, nhưng cô cảm thấy toàn thân dường như mạnh mẽ hơn!



Khương Vũ Vi, dù cho hóa thành ma, đời này tôi sẽ không bao giờ bỏ qua cho cô!



Khương Thục Đồng nhắm mắt lại, nhớ đến giọng cười của Khương Đóa Mễ, trên khuôn mặt của Khương Thục Đồng, hiện tại như có dáng vẻ của cô gái nhỏ.



Dù không phải là mẹ ruột, nhưng cuộc đời này đã làm mẹ và con gái, vốn nghĩ răng sẽ được nó ở bên đến cuối đời, bây giờ lại không còn gì cả.



Lúc hỏa thiêu Đóa Mễ, thì những mâu thuẫn của cố Minh Thành và cô, kết cục hôn lễ của Cố Minh Thành, cô đều không quan tâm nữa.



Tất cả đều như khói vờn qua mắt, đối với cô, đều đã qua hết rồi.



Bạch Mi nói, thi thể của Khương Đóa Mễ là thu lại rồi, hỏi cô có muốn đi xem không.



Khương Thục Đồng vẫn ngây ngốc nhìn trần nhà bệnh viện, lắc lắc đầu, không đi, nhưng cô vẫn không nói ra được tiếng nào.



Cảm giác người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, còn có, cô tận mắt chứng kiến đứa bé này chết đi, rất thảm, thực sự rất thảm!



Bạch Mi nói với từ Mậu Thận, cô ây không muốn đi xem, thôi để đứa bé vào liệm đi.



Nhận nuôi Khương Đóa Mễ, là do Từ Mậu Thận nói, trên danh nghĩa, anh chính là ba của nó. 



Từ Mậu Thận đem Khương Đóa Mễ đi mai táng là chuyện của hai ngày sau đó, anh nói cho Bạch Mi biết địa điểm chôn cất, Bạch Mi lại nói lại với Thục Đồng, anh còn đem bia mộ chụp lại, gửi cho Bạch Mi.



Khương Thục Đồng nói không muốn xem, chỉ cần không xem, đứa bé sẽ sống mãi trong lòng cô.



Khương Thục Đồng cả ngày ở bệnh viện, ngủ rồi lại tỉnh, tỉnh rồi lại ngủ, cái gì cũng không ăn. Bạch Mi nhìn không nổi nữa, liển ở nhà nấu cháo cho cô.




Khương Thục Đồng cảm thấy cái đoạn này thật ngược tâm, nhưng cô vẫn cắn chặt tay đẻ xem cho hết, vừa xem, vừa khóc.



Hai đứa, hai đứa con của cô đều phải chịu ngũ mã phân thây như thế này, chỉ là bản thân cô không biết mà thôi.



Lúc xem, tử cung của vô lại bắt đầu nguội lạnh đi rồi.



Những điều này đến tận bây giờ Khương ThụcĐồng mới hiểu được, sự việc gay go nhất, không phải là trên thân thể chịu phải, mà chính là những thống khổ, dằn vặt trong lòng.



Mà hai đứa trẻ đều là của cô.



Khương Thục Đồng ở trong bệnh viện mười ngày. Trong mười ngày này, cô chỉ gặp Bạch Mi và Khương Lịch Niên.



Có một số người không đến thăm cô.



Có một số người đến nhưng cô không muốn gặp.



Lúc ra viện, là vừa lúc đầu mùa hạ đang đến.



Ngày muốn đi xem xem Khương Đóa Mễ, trời mưa rất rất to.



Hình như, mưa năm nay đặc biệt nhiều thì phải.



Khương Thục Đồng cầm thấy một cái dù rất to màu đen, đi lên núi.



Nhìn xem hình của con bé, Khương Thục Đồng cố nặn ra một nụ cười.



“Đóa Mễ, mẹ đến thăm conđây! Con có thích không? Xin lỗi, lâu như vậy rồi mời đến thăm con, không phải là mẹ không nhớ con, mà là bởi vì trong lòng mẹ rất buồn. Tiểu Đóa Mễ của mẹ, sao lại biến thành công cụ trả thù của người khác thế này?”. Khương Thục Đồng đã khóc không thành tiếng, lầm bầm tự nói.



Bên tai chỉ còn tiếng mưa róc rách trên cái dù.



Trong mắt hiện lên những lúc Đóa Mễ còn sống, lúc tiêm cho nó, Đóa Mễ là một trẻ rất nghe lời, có thể do biết mình là con nuôi, vì vậy rất biết cách nhìn sắc mặt của Khương Thục Đồng. Đến đó,tim Khương Thục Đồng không thể chịu được nữa, đau đớn quá, trái tim cô rất đau.



Vốn dĩ, từ chuyện của Khương Đóa Mễ cho đến nay, Khương Thục Đồng không hề rơi một giọt nước mắt, thế nhưng lúc này, cả người cô đã khóc thành nước mắt rồi. Trên núi không có ai cả, cô run rẩy bờ vai khóc lớn…