Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 159 :

Ngày đăng: 03:33 19/04/20


Khương Thục Đồng sau khi khóc mệt rồi, dựa vào lưng Cố Minh Thành nhắm mắt lại, dường như đã ngủ thiếp đi rồi.



Cố Minh Thành bế cô lên đến giường. Giường nệm rất ấm áp thoải mái, so với những phong ba bão táp ngoài kia tương phản. Ánh đèn vàng nhạt chiếu lên khuôn mặt cô.



Cố Minh Thành cẩn thận ngắm nhìn cô, dường như cô gầy đi rất nhiều. Trước đây thân thể cũng đầy đặn lắm, nhưng lúc nãy ôm lấy cô, cư nhiên lại mất đi cả một vòng tay.



Trên mặt cô vẫn còn đọng lại vệt nước mắt.



Đây đích xác là một người có mệnh khổ, tuổi còn nhỏ như vậy, đã hứng chịu bao nhiêu buồn đau.



Trong lòng Cố Minh Thành xác định, giữa hai người bọn họ đã thật sự không còn tương lai nữa rồi. Cô ấy ở bên mình sẽ không được hạnh phúc,không cưỡng cầu nữa, mọi sự để vậy đi. Sau đó anh tắt đèn, đi ra khỏi phòng.



Lúc Khương Thục Đồng tỉnh lại, đã là sáng ngày hôm sau. Rất lâu rồi, cô không đượcngủ ngon như ngày hôm qua, thức dậy đã là mười một giờ rồi.



Hôm qua Cố Minh Thành đưa cho cô một bộ áo ngủ chất sợi, mặc vào trên người rất nhẹ nhàng thoải mái, trước đây cô mặc rất đẹp.



Mưa rơi suốt cả một đêm, hôm nay lại là một ngày nắng đẹp, mặt trời đầu hạ chiếu vào trong phòng, làm những sợi vải màu trắng nhẹ bay bay.



Trong phòng rất yên tĩnh, Cố Minh Thành chưa bao giờ có thói quen kêu người làm, chỉ thỉnh thoảng sẽ kêu người làm theo giờ đến dọn dẹp.



Những thói quen của anh ấy, cô đều biết.



Khương Thục Đồng vuốt lại đầu tóc, không biết anh ấy đi đâu rồi, cô cũng không biết phải đi đâu cả.



Đi một vòng trên lầu, vừa may phát hiện ra một căn phòng không đóng cửa, Khương Thục Đồng biết, đây là thư phòng của anh ấy.



Bài trí trong phòng sách không giống trước đây. Một ngọn gió thổi qua, liền đem một tập giấy trên bàn lât lật lên.



Cái ống bút bên cạnh đè lên, cắm mấy cây bút.



Khương Thục Đồng nhớ lại trước đây, anh không có thói quen viết chữ bằng bút lông.



Không ngăn được mình, cô bước vào trong phòng.



Giấy trên bàn là chữ do anh ấy viết bằng bút lông. Khương Thục Đồng chỉ thấy qua chữ viết bằng bút mực của anh rất đẹp, không ngờ chữ viết bút lông cũng có thần có lực như vậy. Khương Thục Đồng không hiểu thư pháp, không biết đây là chữ gì, nhưng rất đẹp.



Mực vừa mới khô, có lẽ anh mới viết sáng nay. “Thoa Đầu Phượng” của Lục Du, bài này cô sớm đã quên hết không còn gì, chỉ nhớ trong đó có sau chữ: Thác thác thác, mạc mạc mạc…



Khương Thục Đồng lật giở vài trang anh đã viết, lại cầm một cây bút lông chấm chấm mực, từ trên giấy bắt đầu viêt ra tên của một người.
Khương Thục Đồng vẫn không nói gì, tiếp tục cắt vải.



Cô ấy càng như thế này, Bạch Mi càng cảm thấy sợ hãi.



Sau đó, các chủ nợ đến đòi tiền càng ngày càng ít dần.



Bạch Mi nói, là Cố Minh Thành thay Khương Thục Đồng trả những món nợ này.



Thông thường những lời Bạch Mi nói với Khương Thục Đồng thường vào tai này ra tai kia, chỉ khi có những tin tức thực sự kinh người, cô mới dừng tay một chút, nghe bằng một tai.



Nghe đến cái tên “Cố Minh Thành”, rõ ràng thời gian dừng lại so với nghe đến cái tên “Khương Vũ Vi” còn lâu hơn một chút/



Hình như chuyện Khương Vũ Vi ra tù, cô sớm đã dự liệu được.



Nhưng Cố Minh Thành giúp cô trả các khoản nợ, cô không hề ngờ đến.



Sau khi các khoản nợ của Khương Thục Đồng được ổn định lại, cô bảo công nhân tiếp tuck đặt hàng mua vật liệu. Rất nhiều các mặt hàng cao cấp sau khi được đưa đến, cô vẫn chưa trả tiền. Những khoản tiền này, lại là Cố Minh Thành trả giúp cô.



Anh ấy không ra mặt, nhưng Khương Thục Đồng nợ gì, anh đều biết.



Khương Thục Đồng dường như có người có lòng, liền muốn lấy hết tiền của Cố Minh Thành. Nhưng đối với Cố Minh Thành, giống như một sợ lông của cả chín con trâu vậy.



Cố Minh Thành dường như cũng cam tâm tình nguyện trả giúp hết cho cô tất cả các khoản nợ này, một câu ai oán cũng không có.



Khương Thục Đồng nhập bao nhiêu hàng hóa, anh liền trả hết bấy nhiêu tiền.



Anh biết, Khương Thục Đồng đang trả thù anh. Nhưng anh là cam tâm tình nguyện.



Cuối cùng, những thứ Khương Thục Đồng nhập về, trong xưởng không dùng hết nữa, trong kho cũng hết chỗ để rồi, vải vóc chất đầy cả kho, giống như cô đang tức giận đầy mình.



Cái chết của đứa bé, dù anh ta không phải là đầu sỏ gây ra, nhưng là do anh ta tạo thành. Nên cái chét của con bé, cũng nên do anh ta chịu trách nhiệm.



Thế nhưng, lại nghĩ đến câu nói anh từng nói: “Em mất ba đứa con mà đau buồn, nhưng trong đó cũng có hai đứa là của anh rồi. Nỗi đau của anh, con bà nó có ai thấu hiểu được không?”



Khương Thục Mũ muốn hung ác báo thù Cố Minh Thành nhưng giờ đây cô lại càng do dự hơn.



Rốt cuộc, Cố Minh Thành vẫn chính là người mà cô rất yêu, yêu sâu sắc.