Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 175 :

Ngày đăng: 03:33 19/04/20


Hai người lái xe qua đó,lái chiếc xe của Khương Lịch Niên,hiệu Toyota Highlander,ông ta không muốn con gái của mình lái chiếc xe đó của Cố Minh Thành huênh hoang chạy trên đường như vậy,những người trên Hải Thành đều biết,Khương Thục Đồng là phụ nữ của Cố Minh Thành,hiên nay thì tốt rồi - -



Khương Lịch Niên nghĩ thôi cũng muốn nổi nóng。



Đến một quán cà phê,ngồi gần bên cửa sổ,bên cửa sổ đó đang ngồi một người đàn ông cao to đẹp trai,đang đợi Khương Thục Đồng,người đàn ông đó là người ngoài tỉnh,mới đến Hải Thành,là hàng xóm đánh bài với Khương Lịch Niên giới thiệu đó,không biết đã cách bao nhiêu tầng lớp quan hệ rồi,mới tìm được người đàn ông này,giống như dạy học tại Hải Thành。



Một công việc được nhiều người tôn trọng,quan trọng nhất,anh ta hiện nay không biết quá khứ của Khương Thục Đồng,hơn nữa,làm thầy giáo,tư tưởng khác với người bình thường,nghĩ rằng Khương Thục Đồng đi theo anh ta,chắc cũng hạnh phúc đó。



Mà con đường này,là con đường Cố Minh Thành tan sở chắc chắn sẽ chạy ngang qua。



Khương Lịch Niên nhìn vào đồng hồ,đã gần đến giờ tan sở rồi。



Khương Thục Đồng nhìn thấy đối diện đang ngồi một người đàn ông,gương mặt lịch sự tuấn tú,nhưng mà Khương Thục Đồng không biết anh ta làm gì ở đây。



Khương Thục Đồng ngồi đối diện người đàn ông này,dựa vào cửa sổ,Khương Lịch Niên ngồi bên cạnh hai người,đang đối diện với cửa sổ kính,ông ta muốn tận mắt nhìn thấy Cố Minh Thành chạy ngang qua đây。



Chỉ có như vậy,mới có thể tiêu tan đi nổi hận trong lòng。



“Cha,chuyện gì vậy?” Khẩu khí oán trách của Khương Thục Đồng。



“Hai người,thử trò chuyện đi,xem cảm giác như thế nào!”



Khương Thục Đồng không hiểu,nhìn sang cha,nhăn mày,đây là ý gì đây?



Muốn kén chồng sao?



Khương Thục Đồng đứng lên muốn quay về。



Đôi vai liền bị Khương Lịch Niên đè xuống,đúng lúc,giờ này,bên ngoài cửa sổ xuất hiện một chiếc xe Mercedes của Cố Minh Thành,một chiếc Mercedes bình thường,nhưng mà biển sổ xe tám tám tám tám của anh ta rất dễ nhận ra,toàn Hải Thành chỉ có một chiếc。



Ông ta một tay đè vào vai của Khương Thục Đồng,tay kia lại vỗ vào tay của người đàn ông đó,nhìn vào như một động tác bình thường,sự thật là đang tính toán trong lòng,“Đều là người trẻ tuổi,cùng nhau ngồi xuống trò chuyện cũng tốt mà,ai không phải là từ không quen biết đến quen biết chứ。”



Ánh mắt của ông ta,hung hăng nhìn ra ngoài cửa sổ - - Cố Minh Thành。



Vị trí của quán cà phê này tương đối tốt,đứng ngay ngã tư,ánh nắng tốt,ánh nắng buổi chiều đúng lúc chiếu xuyên qua đây,cho nên người bên ngoài,nhìn vào người bên trong,đặc biệt rõ ràng,mà nếu như Cố Minh Thành về nhà,bên chỗ ngồi tài xế đúng lúc là bên này của quán cà phê,cho nên,khi dừng đèn đỏ,ánh mắt của mọi người đều rất tự nhiên nhìn qua đây。



Điểm này,không chỉ Khương Lịch Niên biết,Khương Thục Đồng cũng biết。



Cho nên cô ta như luôn ngồi trên tấm thảm kim vậy,sợ một lát khi Cố Minh Thành tan sở,tình cờ gặp được,cô ta rất muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi này。



Những trường hợp này,người bên ngoài nhìn vào thì biết là xem mắt rồi,hơn nữa,Cố Minh Thành đối với cô ta tiếp xúc với người đàn ông khác,xưa nay rất nghiêm khắc。
Những cái đẩy cuối cùng,anh ta dường như đã dùng hết sức lực trên người,muốn đẩy sâu bên trong Khương Thục Đồng,Khương Thục Đồng ôm lại cái gối nằm,lớn tiếng la lên。



Anh ta nằm úp xuống bên cạnh,đôi mắt híp lại,mệt mõi,tuyệt vọng。



Đã được giải thoát。



Anh ta bá đạo ôm lại người phụ nữ bên cạnh,tay đang sờ trên chỗ mềm mại của cô ta。



Trong lòng Khương Thục Đồng rất giận anh ta。



Một lát sau,anh ta đã ngủ thiếp đi。



Khương Thục Đồng luôn nằm trên giường khóc。



Bên ngoài trời đỗ mưa rất lớn rất lớn,Khương Thục Đồng luôn ở đó nghe,khi còn nhỏ,cô ta rất thích ở lại bên trong nhà ấm áp đó,nghe tiếng mưa rơi,rất có cảm giác an toàn,rất an toàn - -



Đôi chân của Khương Thục Đồng ê ẩm,lộ bên ngoài tấm mền,cô ta đang trần đôi chân,cũng đã xua đuổi đi suy nghĩ muốn đến phòng vệ sinh sạch sẽ lại。



Cứ như vậy không động đậy,luôn nằm trên giường,không ngủ được!



Sáng mai,khi Khương Thục Đồng tỉnh dậy,đầu óc vẫn còn choáng váng,giống như muốn sốt。



Trong sự mơ màng,cô ta nhìn thấy người bên cạnh đã thức dậy,đang mặc quần áo。



Khương Thục Đồng không muốn cầu xin anh ta,không nói một lời nào。



Cố Minh Thành nhìn thấy bộ dạng không mảnh vải che thân của Khương Thục Đồng,mang tấm mền tơ lụa đắp trên người cô ta,sau đó anh ta cúi đầu thụ dọn lại những quần áo của cô ta mà anh ta đã vứt xuống sàn trong cơn thịnh nộ của đêm qua。



Khương Thục Đồng giả vờ như chưa tỉnh dậy,nhưng mà,ở bên anh ta,cô ta giống như có siêu năng lực vậy,chính là có thể thấy rõ những gì Cố Minh Thành đang làm,đúng như anh ta hiện giờ,đang nhặt lại những quần áo của Khương Thục Đồng。



Nước mắt của Khương Thục Đồng không kiểm soát được bắt đầu từ khoé mắt rơi xuống gối。



Cô ta đang khóc gì chứ?



Cô ta cũng nói không ra,giống như là vì bản thân,bởi vì anh ta không biết trân trọng bản thân,miễn cưỡng bạo lực với cô ta。



Lại giống như đang thương tiếc anh ta,thương tiếc mẹ của anh ta trở nên như vậy,mà anh ta có thể vẫn chưa biết。



Hoặc là,cô ta đang thương tiếc cho hai người họ,bị vòng xoay của định mênh dây dưa lại,còn anh ta và cô ta,lại vì nhiều loại vấn đề và nghi ngờ,lạc lối,cô ta không tìm thấy bản thân,vì anh ta mà chịu sự sợ hãi,nhưng anh ta cũng không để trong lòng,một chút xíu chuyện cũng hút thuốc khiến cho khắp nhà đều là mùi thuốc lá,đến hiện nay,dù là đang trong phòng ngủ,vẫn hửi được mùi thuốc lá。