Rất Yêu, Rất Yêu Em
Chương 187 :
Ngày đăng: 03:33 19/04/20
Khương Thục Đồng biếng nhác từ trên giường ngồi dậy, cô mặc đồ ngủ, vừa ăn sáng vừa xem tin tức.
Tin tức ông ngoại cô đã hại Diệp Hạ thành bộ dạng như bây giờ càng gây xôn xao.
Đây là tin tức chủ yếu được đề cử hôm nay, tất cả giới truyền thông đều đang truyền cho nhau.
Ông ngoại đã mất từ sớm, cho nên tất cả mũi giáo đều nhắm về phía cô.
Tay đang cầm đũa của Khương Thục Đồng vẫn đang run lên, tối hôm qua anh đã hỏi cô: "Nếu anh tổn thương em, thì em sẽ làm gì? "
Đôi đũa rơi xuống đất, Khương Thục Đồng muốn khóc nhưng không thể khóc được, như có gì đó mắc nghẹn ở cổ họng, muốn nôn ra cũng không nôn được.
Cái loại cảm giác hận không thể chết đi này chiếm đoạt tâm trí cô, điên cuồng khóc giờ đây đã không thể biệu đạt được tâm trạng của cô, biểu cảm bây giờ của cô là: trên mặt cô biểu cảm nào cũng có, thế nhưng trong nháy mắt đã lướt qua, đau khổ có, dữ tợn có, cười khổ có, cười mang nước mắt có, bị lừa dối có----
Cô ở trong nhà vệ sinh, ôm bồn cầu nôn khan, dường như muốn nôn cả ruột gan ra ngoài, nhưng cái gì cũng không nôn ra được.
Nước mắt đau thương.
Nội dung trên bản tin hoàn toàn giống với những gì Cố Minh Thành viết trên hồ sơ, kèm theo tờ giấy anh đã viết đó, anh lựa chọn hôm nay sẽ công khai ra ngoài, chẳng lẽ là do tối hôm qua anh đã cho Khương Thục Đồng uống một viên "thuốc an thần" sao?
Rõ ràng là anh đặt chuyện, hiện tại toàn bộ Hải Thành đều xem ông ngoại đã mất của cô là hung thủ giết người không thành.
Giây phút đó, suy nghĩ muốn chết Khương Thục Đồng đều đã nghĩ qua.
Anh xem cô là loại người nào?
Cô lấy điện thoại ra, gọi mười mấy cuộc điện thoại cho Cố Minh Thành, nhưng anh không hề bắt máy----
Hừ!
Anh có ý gì chứ?
Khương Thục Đồng không muốn tiếp tục ở trong nhà anh nữa, một khắc cũng không ở nổi nữa, cô trở về nhà của Khương Lịch Niên.
Sự việc này, đương nhiên Khương Lịch Niên cũng đã biết, gây ồn ào lớn như vậy, lại còn có quan hệ mật thiết với ông.
Từ sau lần trước Diệp Thu nói như vậy về Khương Thục Đồng, Khương Lịch Niên liền không muốn Khương Thục Đồng và Cố Minh Thành ở bên nhau, ông vẫn luôn cảm thấy Khương Thục Đồng ở cùng với Cố Minh Thành thì thiệt thòi lớn rồi, mất hết mặt mũi của người nhà họ rồi.
……
Trong lúc nghỉ ngơi giữa cuộc họp, Cố Minh Thành uống một ngụm nước, thuận tay cầm điện thoại lên xem.
Có mấy chục cuộc gọi nhỡ của Khương Thục Đồng, cùng một tin nhắn của cô: Tôi hận anh!
Mang theo sự oán hận đối với anh và giọt nước mắt oán trách, Cố Minh Thành có thể tưởng tượng ra được bộ dạng đó của cô.
Anh không biết đã xảy ra việc gì.
Quản lý cao cấp của công ty đã bắt đầu thì thầm to nhỏ, đều đang cầm điện thoại lên xem.
"Sao vậy? " Cố Minh Thành hỏi, trực giác cảm thấy những lời thì thầm bàn tán của cấp dưới có liên quan đến anh.
Cố Minh Thành trong cuộc họp, có rất ít cấp dưới xem điện thoại, mọi người đều là trong lúc nghỉ ngơi sẽ cầm điện thoại lên xem lướt qua, mới nhìn thấy được tin tức khiến cho người ta chấn động.
"Cố tổng, ngài xem đầu đề của tin tức hôm nay đi. " một cấp dưới run rẩy nói.
Cố Minh Thành nhanh chóng mở ra xem, là một tờ giấy, phía dưới có đóng dấu mộc đỏ của tập đoàn Minh Thành, đó là tờ giấy anh đã vứt đi tối hôm qua, tại sao lại xuất hiện ở đây?
Chắc hẳn cuộc gọi của Khương Thục Đồng cũng là vì cái này, e rằng bây giờ cô đã bị nhà báo chặn lại rồi.
Điện thoại của cô đã tắt máy, vẫn cứ tắt máy!
"Đi điều tra ngay! " Cố Minh Thành lớn tiếng hét lên trong phòng họp.
Lần đầu tiên, anh không kiềm chế tính khí của mình mà hất đổ mọi thứ trên bàn bàn xuống đất.
"Đi điều tra ngay vụ việc lần này, rốt cuộc là do ai làm ra! " Anh tiếp tục hét lớn, vẫn tiếp tục gọi điện cho người phụ nữ đó. Nhưng vẫn luôn tắt máy.
Gọi điện cho Khương Lịch Niên.
Giọng nói lạnh lùng của Khương Lịch Niên truyền đến, "Cố tổng, cậu có thể làm ra loại chuyện này, xem ra là không hề quan tâm đến Thục Đồng, nếu đã như vậy thì hai người ở bên nhau còn ý nghĩa gì nữa? Nếu cứ dây dưa không rõ như vậy, một ông già như tôi bị nhà báo quay tới quay lui, chi bằng hai người hãy chia tay đi."
Cố Minh Thành không nói gì nữa, nhanh chóng ngắt điện thoại, nghiến chặt răng kêu thành tiếng.