Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 190 :

Ngày đăng: 03:33 19/04/20


Tay Khương Thục Đồng đã nắm chặt đôi giày da trước mắt, như thể nắm bắt được tia hy vọng cuối cùng.



Ở Trung Quốc, người ta đều “chuyện không liên quan mình thì tránh xa một chút”, cô sợ, sợ tình trạng bây giờ của cô, sẽ bị người khác chê bai, cho nên, cô nắm chặt lấy chân người đó.



Vì con, dù có bị nghi ngờ là “ăn vạ”, cô cũng bất chấp.



“Đừng nói chuyện” một giọng nam rất êm tai truyền đến, anh lật người Khương Thục Đồng lại, “Hít thở sâu”.



Giọng nói của người đó rất bình tĩnh, trong sự bình tĩnh có một nguồn năng lượng làm người khác tin tưởng và nghe theo.



Khương Thục Đồng ở trong vòng tay của anh ta, từ từ xoay người lại, nhè nhẹ nhắm mắt, đang nhắc nhở bản thân: Khương Thục Đồng, mày chỉ có một cơ hội này để sinh con, nếu mày từ bỏ, coi như công cốc, bây giờ người có thể bảo vệ được con, chỉ có một mình mày!



Đây chắc có lẽ là một loại mưu cầu sinh tồn mạnh mẽ đây, khắp mặt Khương Thục Đồng rất bẩn, cặp mắt đó rất kiên định, rất đẹp.



Người đó vẫy tay gọi một chiếc taxi, sau khi lên xe, Khương Thục Đồng dựa lên lưng ghế phía sau.



“Cám ơn anh” Khương Thục Đồng vô cùng cảm kích con người trước mắt, là anh ta cứu mạng hai mẹ con cô.



Ban nãy ngang qua con đường đó, hầu như không có người, thời gian dài đi, đứa bé nhất định sẽ thiếu không khí.



“Đừng nói chuyện, sinh con cần sức lực!” người đó lại nhẹ nhàng nói một câu.



Hai người đều nói tiếng Đức, người đàn ông đó, khuôn mặt người châu Á, Khương Thục Đồng không biết anh là người Trung Quốc, nhưng xem ra, điển trai nho nhã, dáng vẻ khoảng ba mươi mấy tuổi, cũng khá hợp nhãn.



Vả lại, anh ta vừa nhìn đã có thể biết được tình trạng của Khương Thục Đồng, Khương Thục Đồng cảm thấy anh có lẽ là một bác sĩ.



Rất nhanh đã đến bệnh viện thuộc đại học Frankfurt, người đó đã điện thoại cho bác sĩ, cho nên vừa xuống xe, liền có y tá khiêng Khương Thục Đồng vào trong bệnh viện.



Thông qua lần này, Khương Thục Đồng cảm thấy bản thân phải sinh non, bệnh viện ở Đức sớm đã nói với cô, là một đứa bé trai, bảo cô chuẩn bị quần áo cho nó, đặt tên là gì, con trai sinh non cũng bình thường, dù sao thì đứa bé đã đủ tháng, bây giờ sinh trước một tuần, cô chỉ hy vọng đứa bé bình an.



Khương Thục Đồng mặt mày nhợt nhạt, bắt đầu đau bụng sinh, ban nãy ở trên xe không phải là đau lắm, cô không bận tâm, bây giờ cơn đau này cô không thể chịu được rồi.



Trước khi vào phòng sinh, cô quay đầu nói cám ơn với người đàn ông đã đưa cô vào bệnh viện, cúi rạp người chào anh ta, là ân nhân cứu mạng của cô và đứa con.



“Chồng cô đâu? Tôi gọi cho anh ấy.”



Khương Thục Đồng cười gượng một cái, không nói gì, đi vào phòng sinh.



Ở trong phòng sinh lại đau bụng rất lâu, mồ hôi trên trán cô làm tóc cô ướt đẫm, vốn dĩ cơn đau giống như cơn mưa nhỏ rơi lả tả, bây giờ giống như nhịp trống đánh liên hồi mạnh mẽ.



Trước đây cô đọc rất nhiều sách về sinh nở, biết nỗi đau đớn của phụ nữ khi sinh con là cấp mười hai, đó là nỗi đau đớn mà không nỗi đau nào có thể đau vượt qua được.



Cô cuộn tròn trên giường, ban nãy y tá giúp cô thay quần áo, cô suýt ngã xuống đất rồi.




Vốn là con của anh, tất nhiên phải theo họ của anh.



“Cố?” Adam nhìn qua nội dung Khương Thục Đồng điền, “Cha đứa bé họ Cố?”



Khương Thục Đồng “ừm” một tiếng.



Adam dường như rất kinh ngạc, tiếp đó nghiêng đầu cười.



Khương Thục Đồng không biết anh ta đang cười cái gì.



Adam cầm tờ giấy liền đi ra ngoài, đi chính thức sao chép lại.



Khương Thục Đồng không thể xuống giường, không còn cách nào khác nên nhờ nhờ Adam đi làm thay.



Giấy thỏa thuận khai sinh tương đương với giấy khai sinh ở trong nước, trước khi con chào đời Khương Thục Đồng đã tỉ mỉ nghiên cứu qua, biết với năng lực của cô, đứa bé bây giờ không thể lấy quốc tịch Đức, cô chưa lấy được quyền cư trú vĩnh viễn của Đức, vả lại, sống ở Đức chưa đủ tám năm.



Cho nên, sớm muộn, cô cũng phải về Hải Thành một chuyến, để hộ khẩu của đứa bé nhập vào sổ hộ khẩu của người cha.



Sau khi ly hôn, hộ khẩu của cô lại chuyển về nhà.



Khương Thục Đồng nghĩ những chuyện này đến phân tâm.



Adam quay lại rồi cô cũng không biết.



Đại khái là nhìn thấy Khương Thục Đồng một thân một mình trong phòng sinh buồn chán, Adam liền đùa giỡn với đứa bé.



Đứa bé vừa chào đời, rất hiếu kỳ có một người giỡn với mình, nắm chặt tay Adam không buông.



Lúc này, có một y tá ở trước cửa gọi Adam, “Mr Cố, có một ca tai biến mạch máu não cần anh làm phẩu thuật, tôi tìm anh khắp nơi!”



Khương Thục Đồng ngây người một lát, khi nãy y tá gọi Adam là gì?



“Đi trước đây.” Adam đứng dậy, tạm biệt đứa bé.



Trong lòng Khương Thục Đồng thắc mắc nhưng không nói ra.



Sau khi cô có thể xuống giường, có một ngày, ở trong phòng sinh thấy bứt rứt, bế con ra hành lang dạo, nhìn thấy anh và một nhóm bác sĩ, đều mặc áo blu trắng, từ xa đi tới.



Anh cười với Khương Thục Đồng một cái, bước ngang qua.



Khương Thục Đồng nhìn thấy rất rõ bảng tên của anh trước ngực.