Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 197 :

Ngày đăng: 03:34 19/04/20


Vốn dĩ hôm nay Cố Minh Thành có cuộc họp, nhưng gần đến giờ anh quyết định....hủy cuộc họp, bởi vì anh muốn gặp đứa bé.



Ken và Từ Tranh Dương đang ở phòng làm việc của anh chơi đùa, Ken vì muốn được bảo vệ đã chạy về phía Cố Minh Thành, Cố Minh Thành dang rộng vòng tay, ôm Ken vào lòng.



Năm đó, anh cũng ôm mẹ của đứa trẻ này như vậy.



Ken đột nhiên ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt dịu dàng như tri âm tri kỷ, nhìn Cố Minh Thành, gọi một câu, “chú Cố”.



Ánh mắt trong veo đó của đứa bé, giống như có cảm xúc mà biểu lộ ra, lại giống như có loại tình cảm đặc biệt gì đó đối với anh, giống cô.



Ánh mắt Khương Thục Đồng, là đáng yêu mang theo sự điềm đạm đáng thương.



Cố Minh Thành xoa đầu đứa bé, giống như năm xưa vuốt ve cô, giọng khàn khàn nói một câu, “Ngoan!”



Đứa trẻ lại chạy đi chơi, thật ra mấy năm nay, Cố Minh Thành rất sợ ồn.



Dùng cách nói của anh chính là: người già rồi, thích yên tĩnh.



Thật ra anh cũng không già.



……



Khương Lịch Niên cuối cùng cũng làm xong phẫu thuật, Khương Thục Đồng yên tâm rồi, đến phòng bệnh thăm cha một lát.



Bác sĩ nói phẫu thuật rất thành công, ăn một ít thức ăn dạng lỏng là được rồi, đợi hết thuốc tê rồi thì không vấn đề gì.



Khương Thục Đồng mới thở phào nhẹ nhõm.



Nhớ đến Ken vẫn còn ở chỗ Bạch Mi, Khương Thục Đồng gọi điện thoại cho cô, nói cô biết là hai đứa bé trai ồn ào ngất trời, vả lại, Ken nhà cô lại rất nghịch, biết khó trông chừng hai đứa bé trai, hỏi Bạch Mi ở đâu, cô đi đón con về.



Bạch Mi nói, “đứa bé không ở chỗ tôi, không may hôm nay có khách hàng đến tìm tôi đàm phán, tôi đem đứa bé cho người khác trông chừng rồi.”



Khương Thục Đồng vừa nghe liền nóng lòng, chuyện Ken đi lạc lần trước vẫn còn sờ sờ trước mắt, đây mới có thời gian hai ngày, Bạch Mi sao lại lớn gan vậy, tùy tiện đem đứa bé giao cho người khác.?”



“Ai?” Khương Thục Đồng hỏi lại.



“Cố Minh Thành, ở văn phòng của anh ta! Anh ta đối với việc trông trẻ, không hề phản cảm như vậy.”



Khương Thục Đồng vừa nghe, đứng hình, Bạch Mi làm cô trở tay không kịp, có lẽ Bạch Mi muốn làm mối cho hai người, cho nên đem tin tức nghe được ở chỗ Khương Thục Đồng kể hết cho Cố Minh Thành nghe rồi.



Nếu không, quan hệ giữa Bạch Mi và Cố Minh Thành không được xem là “thân”, cô tuyệt đối không thể đem chuyện phiền phức này để Cố Minh Thành làm, chắc chắn là nhắc nhở Cố Minh Thành, hoặc là sớm đã đem chuyện đứa con này là của Cố Minh Thành nói cho anh ta biết rồi.


Anh không biết cô ở Frankfurt đã trải qua chuyện gì, anh vẫn luôn ở Hải Thành, không gì thay đổi, bởi vì sợ một ngày, cô quay về, sẽ không tìm được anh.



Bốn năm không gặp, những nỗi nhớ đến khắc cốt trong lòng và những giọt nước mắt từng rơi, đều bị sự hiểu lầm đứa trẻ này mang lại làm nhạt bớt.



Yêu cô bao nhiêu, bây giờ hận cô bấy nhiêu.



Cố Minh Thành đưa menu cho Khương Thục Đồng, để cô gọi món.



Khương Thục Đồng vừa gọi, vừa hỏi ý Ken, rất nhiều món Ken đã ăn qua, nói với Khương Thục Đồng, Khương Thục Đồng gọi xong rồi, không gọi cho Cố Minh Thành.



“Không biết anh thích ăn gì, cho nên, phần của anh, anh tự gọi đi!” Khương Thục Đồng nhẹ nhàng đặt menu trước mặt Cố Minh Thành.



“Không sao, anh không đói.”



Trí nhớ rốt cuộc kém thế nào?



Lúc trước nhớ đã từng một lần cùng cô ăn món Đức, anh và cô từng nói, món Đức cũng chỉ có chả giò là có thể ăn được, những thứ khác anh đều không thích, nếu cô có lòng, sẽ gọi cho anh một phần chả giò.



Chắc có lẽ thời gian quá lâu rồi mà cô lại quá bận.



Anh, thì lại nhớ rõ mồn một.



Khương Thục Đồng chỉ “Ừa” lên tiếng, cúi đầu, nhẹ nhàng hỏi, “Mấy năm nay sống thế nào?”



Cố Minh Thành nhìn sang bên cạnh cười nhẹ, nụ cười đó không xuất phát từ đáy lòng, nụ cười ngập tràn sự chế giễu, “Không đặc sắc như em, nhưng cũng không tệ.”



Khương Thục Đồng hai năm trước có nghe cha nói qua, tốc độ thay phụ nữ của anh giống như thay quần áo.



Từ đó, tin tức liên quan đến anh, Khương Thục Đồng cũng không quan tâm nữa.



Cô chỉ nhẹ nhàng gật đầu “Ừa” một tiếng, trên đường đến đây, đã nghĩ nên làm sao nói với anh đứa bé này là của anh.



Nhưng bây giờ, cô lại do dự rồi.



Thức ăn được dọn lên, cô giúp Ken đeo khăn ăn, dùng giọng điệu của người mẹ hiền dặn dò con ăn ngoan ngoãn.



Bên kia, Cố Minh Thành châm một điếu thuốc



Anh phiền lòng, đích thật phiền lòng.



Khương Thục Đồng chau mày một lúc, bệnh suyễn của con, sợ khói thuốc.