Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 201 :

Ngày đăng: 03:34 19/04/20


Cố Minh Thành mặc dù đang nói chuyện với Ken, nhưng ánh mắt chỉ lien tục hướng về Khương Thục Đồng.



Khương Thục Đồng lúc dịch không để tâm chú ý, lúc thì nhìn phía trước mặt, lúc thì nhìn đồng hồ.



Adam và Khương Thục Đồng hình như hiểu ý nhau. Anh biết mình không nên xuất hiện trước mặt Cố Minh Thành, nên cũng không nói gì, im lặng ngồi trên sô pha bên bàn ăn xem tài liệu.



Từ Trung Quốc trở về, adam vẫn chưa đến lại nhà Khương Thục Đồng. Hai người chẳng có chuyện gì liên quan đến Trung Quốc, còn có một người họ “Cố”nói chuyện qua. Hình như adam không đặt chuyện này vào trong lòng, chẳng qua những chuyện không can hệ gì ngược lại lại phù hợp với tính cách anh, gì cũng không để ý.



Nói chuyện với Ken rất vui, Cố Minh Thành nói qua một thời gian nữa có lẽ sẽ đi Đức một chuyến, anh hỏi xem Ken thích quà gì.



“Siêu nhân Gao, Kim cương biến hình, còn có sờ cơ ngực của chú Cố nữa!” Ken vui vẻ liệt kê ra.



Khương Thục Đồng trợn tròn mắt nhìn Ken, trong lòng nghĩ: Từ lúc nào Ken với Cố Minh Thànhn lại thân thiết như vậy? Đều đã phát triển đến sờ cơ ngực người ta rồi!



Nghĩ như vậy, nhưng Khương Thục Đồng vẫn phải tận tình dịch từng chữ ra.



Cố Minh Thành bật cười: “Còn muốn sờ ở đâu nữa không?”



Khương Thục Đồng cảm thấy, câu này hình như cố ý trêu chọc cố, căn bản không phải đang nói với trẻ con.



Lúc dịch cho thằng bé, cô lại nói thành: “|Chú Cố hỏi con, còn có yêu cầu gì nữa không?”



Ken nghiêng nghiêng đầu nghĩ một lúc: “Ở Trung Quốc có tiêu bản người không ạ? Con thấy hứng thú với y học..”



Sau đó cậu bé chỉ bức tranh cơ thể người ở phía sau: “Chính là cái này nè, con sớm đã rất muốn rồi. Daddy dạy con nhiều năm như vậy, con muốn thấy tiêu bản người sống, anclegu, được không chú?”



Khương Thục Đồng quay lại xem bức hình cơ thể người treo ở phía sau, mắt liếc adam một cái, rồi cũng từng cái từng cái dịch ra.



Sắc mặt Cố Minh Thành đã không tốt rồi, nhưng hỉ nộ không thể hiện ra ngoài là bản lãnh của thương nhân. Anh đột nhiên nói một câu: “Chuẩn bị cha truyền con nối?”



Câu này…



Bởi vì lần trước Cố Minh Thành đã từng nói qua với Khương Thục Đồng, anh không biết tiếng Đức, với lại lần trước trong buổi họp báo công bố, phiên dịch viên dịch sai một từ trong câu tiếng Anh, anh liền sửa lại với vì tiếng Anh của anh rất tốt.



Khương Thục Đồng tin là thật.



Khi phiên dịch, chính là phải đạt đến “thông tin đạt đến phù hợp”, nếu như có thể đạt đến sự chính xác khi dịch, thì có thể càng vượt lên cao nữa.



Khương Thục Đồng bây giờ mới hiểu được, Cố Minh Thành coi adam là ba của đứa bé.



Cụ thể cô không biết thế nào. Cô bây giờ cũng không biết Cố Minh Thành đã từng gặp qua adam cũng họ Cố, adam trùng hợp cũng có bệnh suyễn.



Bởi vì luôn gọi anh là adam, nên Khương Thục Đồng cũng biết họ tiếng Trung của adam là gì.




Khương Thục Đồng vẫn đang tức giận nói: “Không quen!”



Cố Minh Thành cười cười: “Ta và mẹ con đâu chỉ có qunen biết! Chúng ta còn…”



Ken nghe không hiểu, nhìn về phía mẹ hỏi: “Mummy, chú Cố có ý gì?”



“Chú ấy nói chú ấy từng là một tên hỗn đản!”



Cố Minh Thành đứng bên cạnh nhìn, nói bậy trước mặt trẻ con thật không tốt chút nào.



Khương Thục Đồng không nói gì, kéo tay thằng bé đi vào trong tiệm, để lại một câu: “Nhà chúng tôi không chứa nổi nhân vật lớn như ngài, ngài tốt nhất nên tự tìm một khách sạn để ở đi, tài liệu dịch xong, tôi sẽ liên hệ.”



Nếu đã không được chào đón thể này, anh chỉ đành đi về khách sạn thôi.



Hai ngày sau, Khương Thục Đồng gọi đến bảo tài liệu đã dịch xong rồi.



Hai người hẹn gặp nhau ở một quán cà phê, sau bốn năm, anh và cô lại hẹn gặp nhau.



Ken đi lớp học thử rồi, Khương Thục Đồng chỉ có nửa tiếng đồng hồ thôi.



Cô không ngừng liếc nhìn đồng hồ, rất vội, nhưng Cố Minh Thành lại xem tài liệu rất tỉ mỉ, kĩ càng.



Khương Thục Đồng làm việc cũng thật chăm chỉ, dịch rất chi tiết.



“Em rất vội sao?” Cố Minh Thành mắt vẫn nhìn tài liệu, đầu không ngẩng lên, âm thành trấn định hỏi.



“Ừm, tôi sợ thằng bé tan học xong không thấy tôi, sẽ cảm thấy không an toàn”. Khương Thục Đồng lại nhìn đồng hồ.



“Em luôn luôn lo lắng cho thằng bé vậy sao?” Cố Minh Thành lại hỏi, vẫn chuyên tâm xem nội dung phần tài liệu.



Khương Thục Đồng nghĩ trong lòng, anh không biết tiếng Đức, vờ xem kĩ như vậy làm gì chứ?



Cố Minh Thành vẫn là dáng vẻ trấn định như vậy.



“Làm mẹ rồi, đều sẽ như vậy”



“Cái từ handelm này không phải nghĩa là y học sao? Sao lại dịch thành là thương nghiệp?” Cố Minh Thành chỉ tay vào một chỗ. Khương Thục Đồng nghiêng đầu qua xem xem chỗ nào.



Mùi hương thân thể cô xâm nhập vào mũi anh.. thật quen thuộc.



Khương Thục Đồng lúc nhìn thấy từ này thật muốn đổ mồ hôi lạnh, cô đang nghĩ, có phải cô đã bị rơi vào cái bẫy của Cố Minh Thành rồi không?