Rất Yêu, Rất Yêu Em
Chương 223 :
Ngày đăng: 03:34 19/04/20
Khương Thục Đồng mới tỉnh dậy trong cơn ngất xỉu,đôi chân ê ẩm,cả người nằm ngửa,không muốn cử động。
Cố Minh Thành ở bên cạnh nhìn cô ta,thò tay đến thắt lưng của cô ta kéo cô ta qua đây,bắt cô ta đối mặt với bản thân。
Đôi tay của Khương Thục Đồng khoanh trước ngực,đôi mắt vẫn nhắm lại。
Đầu của cô ta ở giữa vòm ngực của Cố Minh Thành và trước ngực bản thân,đôi tay nhẹ nhàng ngăn lại cự ly giữa bản thân và Cố Minh Thành。
“Tại sao anh phải làm như vậy chứ?” Khương Thục Đồng nói một câu,đôi mắt vẫn nhắm lại。
Câu nói này,chỉ một lát thôi đã đẩy Cố Minh Thành vào trong một tình huống vô cùng khó xử。
Tuy là biểu hiện tình yêu sâu nặng đối với cô ta,nhưng mà biểu hiện đó cũng chỉ là,một biểu hiện đã mất đi sự không chế của một người đàn ông trưởng thành。
Cứ như cưỡng hiếp vậy!
He,những lời nói của cô ta càng ngày càng đạt tiêu chuẩn。
Chuyện trong lòng của Khương Thục Đồng,y như chiếc gương trong sáng vậy,cô ta biết được trải qua sự xung đột trong gia tộc này,cô ta và Cố Minh Thành là không thể bên nhau được nữa,dù cho anh ta muốn,Cố Thanh Nguyên cũng tuyệt đối không chấp nhận,cho nên,cô ta mới hỏi Cố Minh Thành tại sao phải làm như vậy chứ?
Cô ta thực sự cảm thấy anh ta đã bị bệnh rồi,thấy đau lòng,mới đến chăm sóc anh ta。
Không giống như anh ta,động cơ không đơn giản。
“Em muốn đi xem đứa con!” Khương Thục Đồng lại nói một câu。
Cô ta từ đầu đến cuối vẫn nhắm lại đôi mắt,y như không thể nào đối mặt với Cố Minh Thành。
“Anh đi。” Cố Minh Thành nói xong,thì từ trên giường đứng lên,đi đến phòng của Ken,Ken đang ngủ rất say,giường của Ken là sát bên trong tường,bình thương Khương Thục Đồng ngủ bên ngoài,sợ đứa con té xuống,Cố Minh Thành đã bế con vào bên trong,bên ngoài đã có chiếc mền ngăn lại。
Khi quay lại,Khương Thục Đồng vẫn duy trì bộ dạng ban đầu,y như đang ngủ say vậy。
Ánh sáng của đèn bàn chiếu trên mặt cô ta,thời khắc như thế này,họ đã mấy năm chưa từng trải qua rồi。
Sau khi biết được cô ta đi Đức,thêm vào lần này,hai người tổng cộng có qua hai cuộc yêu,nhưng chưa từng ôm lấy nhau mà ngủ,anh ta hầu như đã quên đi cảm giác khi ôm cô ta ngủ。
Xem ra,hôm nay Khương Thục Đồng cũng không phải rất kháng cự,hay là,cô ta cảm thấy đã cùng anh ta xảy ra nhiều lần quan hệ như vậy rồi,thêm một lần nữa cũng không sao。
Diệp Hạ nói,“Căn nhà này,chủ nhân thích hợp nhất chính là Khương Thục Đồng。
Xin thứ lỗi cho đầu óc chậm chạp của Khương Thục Đồng,cô ta không biết vì sao Diệp Hạ lại nói như vậy。
Diệp Hạ nói,tài sản của Cố Thanh Nguyên đã khởi động bản di chúc đó,tiền của ông ta sẽ nhanh chóng sang tên cho Cố Hành Cương,nhưng Cố Hành Cương còn chưa thành niên,chỉ có người giám hộ - - Cố Minh Thành quản lý,một số tiền lớn như vậy,Cố Minh Thành là không thể đụng đến。
Vụ ân mà công an Hải Thành đề ra là tội hình sự kèm theo vụ án tố tụng nhân sự,toà án đã tiến hành phán xét căn nhà này,căn nhà này do năm xưa Diệp Hạ cùng Cố Thành Nguyên hai người trắng tay làm nên,sau đó chỉ ghi một mình tên của Cố Thanh Nguyên,chỉ vì muốn lầy đắp cho sự tổn hại trong hai mươi năm nay của Diệp Hạ,chủ hộ đã sang tên cho Diệp Hạ。
Nhưng mà hiện nay đã không còn là người của Cố gia,trăm năm sau căn nhà này vẫn thuộc về Cố Minh Thành,nhưng mà bà ta biết Cố Minh Thành sẽ không nhận,bởi vì Cố Minh Thành không muốn gặp bà ta,trang viên này trị giá mười tỷ đó,người ngoài nhìn vào,là một giá trên trời,nhưng mà Diệp Hạ biết,Cố Minh Thành muốn có được một trang viên như vậy,cũng không phải là chuyện khó khăn gì。
Cho nên,cô ta mới nghĩ đến Khương Thục Đồng。
“Hơn nữa,bác chuyển tặng cho con còn có một ý khác!” Diệp Hạ chăm chút nhìn Khương Thục Đồng。
Bà ta là trong đáy lòng thích Khương Thục Đồng,nếu như Cố Minh Thành cưới cô ta,Diệp Hạ sẽ không có ý kiến gì,hơn nữa hai người đã có con,thêm vào đó,hai người thương yêu nhau như vậy,bà ta cũng không biết,giữa hai người sao lại nhiều sống gió như vậy。
“Ý bác là sao?” Khương Thục Đồng ngồi trên ghế sofa,nhẹ nhàng nghiêng đầu,nhìn sàn Diệp Hạ。
Trong anh mắt có sự mơ màng,không thể hiểu được,sợ hãi。
Diệp Hạ rất thích,chính là ánh mắt này của cô ta。
Không vui mừng vì trên trời đột nhiên rơi xuống cái bánh,trái lại không muốn nhận là một phẩm chất tốt của một người phụ nữ。
Con và Minh Thành ở bên nhau,có khi cũng sẽ nghĩ bản thân không xứng với anh ta,có thể trên kinh tế không tốt như anh ta,tóm lại nhiều thứ,cách nghĩ của bác là,phụ nữ nhất định phải có nền kinh tế độc lập,anh ta có thể không cần đến tiền của con,nhưng tiền là nền tản của con。Hôm nay,bác tặng cho con phần nền tản này。
Khương Thục Đồng nghe được những lời này, cúi đầu xuống một chút。
Với Cố Minh Thành ở bên nhau,cô ta đâu chỉ “Có khi” cảm thấy không xứng với anh ta,cô ta luôn cảm thấy không xứng với anh ta đó!
“Ngoài ra,không biết Diệp Thu bị sao nữa,ánh mắt luôn đặt trên di sản của Cố Thanh Nguyên,trái lại không quan tâm đến phần bất động sản này,có thể chưa nghĩ đến chỗ này,bác muốn trước khi bà ta phản ứng lại,nhanh chóng tặng cho con!” Diệp Hạ lại nói với Khương Thục Đồng。
Còn nhắc Khương Thục Đồng đối với chuyện này,nhất định phải bảo mật,dù cho là Cố Minh Thành,cũng phải bảo mật,nói không chừng có khi nào đó,trang viên này lại trở thành vũ khí lợi hại của Khương Thục Đồng。
Nhưng Khương Thục Đồng vẫn không hiểu,vì sao Diệp Hạ không tặng cho Diệp Thu?
Dù sao hai người cũng là chị em tình sâu nghĩa nặng mà。