Rất Yêu, Rất Yêu Em
Chương 229 :
Ngày đăng: 03:34 19/04/20
Tối hôm qua Từ Mậu Thận và Bạch Mi sau khi tiễn Khương Thục Đồng về nhà, hai người thương lượng là sẽ nhắn cho Cố Minh Thành một cái tin, vốn dĩ là để Mậu Thận gửi tin,nhưng nghĩ tới nghĩ lui, suy cho cùng đây cũng là chuyện của hai người bọn họ, Từ Mậu Thận đường đường là đàn ông cũng không tiện lắm,nên anh để cho Bạch Mi gửi tin.
Bạch Mi gửi một cái tin: Minh Thành, hôm nay Khương Thục Đồng không vui.
Cố Minh Thành đương nhiên biết chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến lòng tin của Khương Thục Đồng. Trong lòng liền lạnh xuống.
Vốn là muốn đánh cược với bản thân, không ngờ: Thua rồi!
Khương Thục Đồng ở trong nhà một ngày, đến ngày thứ hai, rồi ngày thứ ba, tức giận của cô đều hết rồi.
Thật ra, Tiểu Cù chỉ là vật dẫn lửa mà thôi, Khương Thục Đồng biết cô ấy và Cố Minh Thành sẽ không phát sinh nổi chuyện gì, nhưng chuyện của Cố Thanh Nguyên vẫn luôn làm cho cô không thể không mâu thuẫn, làm tổn thương tinh thần cô rất nhiều.
Nếu như mở đầu hay kết thúc cũng đều như vậy rồi, kết quả cũng như đã sớm dự liệu, tại sao cô còn đắn đo suy nghĩ, phiền não chuyện gì nữa đây?
Cho nên, đến chiều ngày thứ hai, cô dẫn theo Ken về lại nhà Cố Minh Thành.
Cô không biết sáng nay, Cố Minh Thành vừa mới nhận được bản photo bệnh án.
Cố Minh Thành ngồi trên ghế sô pha, đây không biết là lần thứ mấy anh tức giận như vậy trong đời, hình như mỗi lần như vậy đều có liên quan đến Khương Thục Đồng.
Xem ra, bản thân mình đã đánh giá cao cô rồi. Vốn nghĩ răng, cô và anh sẽ cùng nhau đối mặt với khó khăn, nhưng sau khi biết được thái độ của Cố Thanh Nguyên, đến cả đứa con cô cũng đi phá mất rồi.
Lúc nào có thai? Sao anh không biết?
Anh hận đến nghiến răng nghiến lợi!
Vốn nghĩ rằng lần này cô sẽ quyết tâm đến cùng, lại không ngờ đáp án của cô lại làm anh tiền mất tật mang.
Nguồn gốc bệnh án, anh không đi điều tra, anh nghĩ rằng không có ai rảnh rỗi đi ngụy tạo chứng minh người khác sảy thai.
Chắc chắn là do Khương Thục Đồng kêu người đem qua cho anh!
Cô chính là muốn phá thai cho anh xem!
Bởi vì mấy lời nói của Cố Thanh Nguyên nên cô cố ý phá thai cho anh xem!
Cố Minh Thành từ xưa đến nay chưa bao giờ đau lòng và tức giận đến thế!
Tức giận là bởi vì cô bỏ đi đứa nhỏ của mình|!
Đau xót, bởi vì anh lại mất một đứa con rồi!
Dù người đàn ông này có giận đến mấy, vẫn quan tâm lo lắng đến cô. Áy náy là vì lời nói dối này có chút hơi quá rồi, lại còn có chút lừa trời gạt đất. Bảo mẫu cũng đã đến rồi, cô làm sao thanh minh với Cố Minh Thành đây!
Bảo mẫu là người nhà quê, nhưng tay chân sạch sẽ, làm việc cũng chu đáo.
Khương Thục Đồng mặc một cái váy dây, cô không biết, toàn thân mình đều là dấu hôn, trên cổ cũng rất nhiều.
Nếu là do buổi tối lưu còn được, cô sáng ngủ dậy soi gương còn biết. Đằng này là buổi chiều làm ra, lúc bảo mẫu đến, cô mới từ giưởng ngồi dậy.
Bảo mẫu liền cười trêu cô: “Đánh là thương, mắng là yêu! Chỗ chúng tôi muốn tìm được người chồng như vậy cũng tìm không ra đấy nhá, phu nhân và tiên sinh kết hôn bao lâu rồi? Con cũng đã lớn như vậy rồi.”
Ken vừa mới ngủ trưa dậy, đang đi từ trong phòng ra.
Lúc này Khương Thục Đồng mới biết trên thân cô toàn là dấu hôn, hoang mang đi vào phòng mặc một cái áo khoác dệt kim.
Thầm trách bà dì này miệng nói không lưu tình, nhưng mà bà ta nói cũng đúng.
Bảo mẫu nấu cho Khương Thục Đồng một quả trứng gà chưng đường đỏ, nói cái này rất bổ cho người mới sảy thai.
Tâm Khương Thục Đồng phiền cực kì, cô muốn thanh minh cho Cố Minh Thành biết chuyện này, lúc đó chẳng qua do bản thân giận dỗi quá mà thôi.
Tám giờ tối, anh ấy vẫn chưa trở về.
Khương Thục Đồng gấp đến nỗi đi đi lại lại trong phòng.
Thỉnh thoảng ngóng ngoài cửa sổ dưới lấu, vẫn chưa thấy động tĩnh gì.
Bào mẫu thấy Khương Thục Đồng hoang mang đi tới đi lui, liền lấy cho cô một đôi dép, “Mới sảy thai còn không mang dép, đây là muốn bị bệnh sao? Mau mang vào nào!”
Khương Thục Đồng tâm phiền ý loạn thật sự.
Nghe thấy dưới lầu có tiếng xe, Khương Thục Đồng chạy đến bên cửa sổ, quả nhiên là anh ấy về, gần mười một giờ.
Khương Thục Đồng vội vàng chạy xuống dưới lầu.
Cố Minh Thanh ánh mắt băng giá, nhìn thấy Khương Thục Đồng cũng không thèm để ý cô, liền đi thẳng lên lầu.
Bảo mẫu cầm đôi dép của Khương Thục Đồng, theo cô xuống lầu: “Mặc dép vào chứ, sao cô cứ thích đi chân không vậy?”
Cố Minh Thành lúc nãy mới vào không để ý đến chân cô, lúc này trên lầu nhìn xuống, liền nhìn thấy cô đang khóc nhìn anh.
Tủi thân, nhất định là ánh mắt tủi thân đó!