Rất Yêu, Rất Yêu Em
Chương 232 :
Ngày đăng: 03:34 19/04/20
Cố Minh Thành ngồi trên soopha, bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa.
Tối hôm qua, biểu hiện của Khương Thục Đồng chính là đang kích động anh để xem trò, cô biết anh không dám động vào cô.
Mặc dù lúc sau cô cũng không ngờ đến, mình phải chịu thiệt, đau mà không nói được. Nhưng mà, anh có khi nào ở trên giường để nữ nhân nói là được đâu?
Sau đó căn cứ vào việc hiểu cô không phá thai là do anh phát hiện ra: Trước đây khi mất đi đứa con, cô ấy đau lòng muốn chết, không phải khóc đến điên đảo trời đât thì cũng không thèm để ý đến người khác, chứ không có tồn tại cái việc mà cô đi trêu chọc anh như vậy. Mất một đứa con cũng như chính cô mất đi vậy, làm gì có chuyện lạc quan như vậy!
Nhưng trước đó hai người vẫn đang êm đẹp, tại sao cô lại nói cô đi phá thai chứ?
Hôm đó mình đang đợi điện thoại của cô, đợi cô trở về nhưng cô không có động tĩnh gì. Bạch Mi gửi tin nhắn cho anh hôm ấy, là hôm mà anh đưa Tiều Cù về--
Tiểu Cù?
Lẽ nào cô ấy nhìn thấy, nên mới đi đi tìm Bạch Mi uống rượu?
Muốn biết rõ chuyện này, phải hỏi một người.
…
Khương Lịch Niên bị ngã, trên đầu rách một mảng da lớn. Đúng là càng ngày càng không thể khiến cho người ta yên tâm được. Khương Thục Đồng phải ở lại nhà chăm sóc Khương Lịch Niên mấy ngày,suy cho cùng, ông vẫn là người thân của cô.
Không nghĩ đến, ngày thứ hai, Cố Minh Thành lại đến.
Khương Thục Đồng nghĩ rằng anh đến kêu cô về, Ken nhìn thấy papa rất vui, cô cũng rất vui.
“Mấy ngày nay em không về được, ba ngã bị thương rồi.” Khương Thục Đồng vẻ mặt áy náy nói.
“Nghĩ nhiều rồi đó, anh đến đón con!:Cố Minh Thành ôm lấy thằng bé, rồi rời đi.
Cố Minh Thành nói câu này làm Khương Thục Đồng thật ngại, cảm giác tự mình đa tình thật không tốt chút nào.
Anh ấy vẫn còn oán hận ba, nên đến nhà mà không nói với ông câu nào. Ba cô ở trong phòng của mình, biết anh đến cũng không ra, tránh ở trong phòng.
Khương Thục Đồng cắn chặt môi, cái người đàn ông này, bạc tình muốn chết!
Mặc dù mấy ngày nay cô ở đây chăm sóc ba cô, thực sự không về được, nhưng anh cũng không thèm hỏi cô bao giờ thì về.
Với lại, trong lòng cô còn có tức giận,không biết là vì sao. Nói chung chính là đang phát tiết tức giận lên Cố Minh Thành, hoặc là do hôm đó Cố Minh Thành “bạc tình” không kêu cô về nhà.
“Trở về là vì cái này sao?” Cố Minh Thành dựa vào đầu giường, anh có thói quen trước khi ngủ sẽ đọc sách, dảng vẻ điềm tĩnh: “Hay vẫn muốn giống như lần trước, đùa bỡn anh rồi hứng chịu hậu quả?”
Khương Thục Đồng không nói gì, nằm lên giường.
Cố Minh Thành lật người qua,”Nếu đã sảy thai rồi, vậy đó là ngày hôm nào vậy?”
Khương Thục Đồng không nói: “Có cần hay không?”
Cố Minh Thành cười tinh quái, “Nữ nhân tốt, phải học cách cầu người đàn ông của mình. Cầu đi”
Khương Thục Đồng nuốt một ngụm khí, vốn dĩ là cô đang tự mình tức giận. nhưng dường như dịu đi hết rồi, lại chuyển thành dục hỏa của cô, làm cho cô thân thể trái tim nhộn nhạo.
Loại hỏa này, Cố Minh Thành có, cô cũng có.
Cố Minh Thành đỡ lấy thân mình, đè lên người Khương Thục Đồng, tay còn lại nhẹ nhàng mơn trớn trên làn da mịn như nước của cô, “Không phải phá thai rồi? Nữ nhân mà mạnh như vậy, không nhất định là chuyện tốt!”
Tim Khương Thục Đồng đập mạnh liên tục, nói: “Em không có phá thai, vì em căn bản không có mang thai.”
Đã từng ở trong những ngày tháng ở Frankfort, cô không gặp được anh, cái tình yêu thương nhớ tận xương cốt đó, từ trong ánh mắt đều thể hiện ra ngoài. Mỗi ngày đều là cảm giác chua xót, nhưng vẫn không nhìn thấy anh.
Nếu hôm nay đã nhìn thấy anh, gặp được anh rồi, còn tức giận gì nữa đây?
Khương Thục Đồng trong lòng chua xót, liền vòng tay lên cổ Cố Minh Thành khóc lớn: “Em rất nhớ anh, thực sự rất nhớ anh! Ở nước ngoài đầy người tóc vàng mắt xanh, em không nhìn thấy anh đâu cả, em rất xót xa a!”
Cố Minh Thành không ngờ cô sẽ nói những lời này,anh ôm chặt vai cô, vốn dĩ muốn trêu chọc cô giờ cũng tiêu tan hết rồi.
Cô nhớ anh, lẽ nào anh không nhớ cô sao?
Đêm nay, anh rất dịu dàng đi vào cô, cảm giác như muốn đem cô triệt để ăn vào bụng mình. Mặc dù thái độ anh đã dịu dàng đi rất nhiều, nhưng về lực đạo…thì không hề.
Tiếng nước “bập bõm” đã mấy năm không nghe thấy, bây giờ lại cứ thế phát ra.
Khương Thục Đồng trầm luân trong đó, không thể nào thoát ra được.