Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 242 :

Ngày đăng: 03:34 19/04/20


Bước lên cầu thang được phân nửa thì Cố Minh Thành bất chợt cảm thấy không phục.



Anh lại lần nữa xoay người đi xuống lầu, trong thoáng áp đảo Khương Thục Đồng trên sofa.



Sớm đã nói rồi mà, người phụ nữ này mỗi lần nếu không bức ép anh gắt gao, không hành hạ anh đến chết thì cô sẽ không vui mà.



Lại thấy ngứa người rồi đây mà.



"Em muốn cái này sao? " Cố Minh Thành cắn chặt lấy tai Khương Thục Đồng.



Khương Thục Đồng mặt đỏ tai hồng, khẽ híp mắt lại.



Cô giờ đây cũng đã biết được thế nào là sự thỏa mãn khi làm phụ nữ.



Cô thỏa mãn rồi, nhưng mà lại vẫn cứ kích động sự tức giận của Cố Minh Thành.



Anh không thỏa mãn, ôm lấy Khương Thục Đồng liền bước lên lầu, vừa lúc gặp phải bảo mẫu đang dẫn theo Ken đi từ trên lầu xuống, anh nói với bảo mẫu, "Dẫn đứa bé ra ngoài! "



Bảo mẫu biết Cố Minh Thành muốn làm gì, nhưng Ken thì lại không biết, cảm thấy có lẽ Mummy bệnh rồi, cho nên cha mới ôm mẹ.



Sau khi quăng Khương Thục Đồng lên giường, anh liền bắt đầu cởi quần áo của chính mình.



Khương Thục Đồng đã cảm thụ được cái loại cực lạc nhân gian đó.



Trước mắt xuất hiện đầy ánh sao, ánh mắt mê ly tán loạn.



Cô biết bản thân đang oán trách điều gì, chỉ cần anh một ngày chưa cưới cô, oán trách trong lòng cô cứ sẽ tăng dần lên theo tuổi tác và ngày tháng.



Nhưng Cố Minh Thành lại chưa từng nhắc đến việc này, chưa từng nói đến hai chữ "kết hôn".



Chỉ biết ở trên giường mà muốn cô, muốn cô---



"Trong lòng vẫn nghĩ đến người đàn ông khác sao? " anh hỏi cô



"Nhớ chứ! Rồi sẽ có một ngày, em sẽ gả cho người khác!" Khương Thục Đồng giận dỗi nói.



Cô biết mình không nên bức hôn, nhưng nghe được lời của Tiểu Cù, cô phát hiện ra kết hôn sẽ mang đến cảm giác an toàn cho người phụ nữ!



"Em yên tâm đi! Kết hôn với em chỉ là việc sớm muộn thôi! Kết hôn, em sẽ là người phụ nữ của anh, không kết hôn, em là mẹ của con anh! Cả đời này, em đừng mơ tưởng thoát ra được! " Cố Minh Thành vẫn cứ gặm hôn vành tai cô.



Đây là lần đầu tiên Cố Minh Thành đề cập đến vấn đề kết hôn trước mặt Khương Thục Đồng.



Khương Thục Đồng không nói gì.



Cố Minh Thành nằm trên giường một lúc cùng Khương Thục Đồng, sau khi ngồi dậy, Khương Thục Đồng vẫn để trần người trên, quay lưng lại với anh.




Xuống xe, anh nhanh chóng đi lên lầu.



Đẩy ra cửa phòng hội nghị, anh nhìn thấy tay của Adam đang đặt lên trán của Khương Thục Đồng.



Vào thời khắc đó, Cố Minh Thành hận đến nghiến răng.



Mười giờ tối, trai đơn gái chiếc.



"Sao vậy? " Cố Minh Thành hỏi bên tai Khương Thục Đồng.



Khương Thục Đồng ngồi quay lưng với Cố Minh Thành, nghe thấy tiếng của anh, cô phút chốc liền cảnh giác đứng lên.



Lúc nãy cô quả thực cảm thấy đầu rất nóng, Adam sờ lên trán cô cũng là theo bản năng của người làm bác sỹ.



Quan trọng là ở chỗ, tối hôm đó, cô vừa mới nói với Cố Minh Thành, cô đã từng lên giường với Adam, tối qua cô lại nói, Adam là người mà kiếp sau cô muốn lấy nhất.



Lại cứ trùng hợp như vậy!



Đúng lúc trùng hợp như vậy!



Adam lại muốn ở lại Trung Quỗc nửa năm.



Tối nay, vừa lúc để cho Cố Minh Thành bắt gặp.



Khương Thục Đồng cảm thấy mình thật xui xẻo.



Cô ngay lập tức đứng dậy từ chỗ ngồi, biểu cảm hoang mang và sợ hãi, cô không phải sợ cho mình mà là sợ cho Adam, bởi vì cô có thể giải thích với Cố Minh Thành, nhưng cô không muốn Cố Minh Thành hiểu lầm Adam, bởi vì Adam là một người rất thẳng thắn và trong sáng.



Nếu Cố Minh Thành hiểu lầm anh ấy, cô sẽ cảm thấy Adam là bị cô liên lụy.



Cố Minh Thành trừng mắt nhìn Khương Thục Đồng đang đứng bên cạnh, anh đi đến cạnh cô, sờ vào trán cô.



"Phát sốt rồi sao? " Anh thế nhưng lại không có chút ý nào oán trách Khương Thục Đồng.



Khương Thục Đồng không biết Cố Minh Thành đang muốn làm gì.



Khương Thục Đồng sẽ không biết được, chiều nay Cố Minh Thành đã đi đến nhà tù, và đã nói rõ thái độ của anh với Cố Thanh Nguyên: Mặc kệ Cố Thanh Nguyên có đồng ý hay không, anh đều sẽ đăng ký kết hôn với Khương Thục Đồng, anh không cần lời chúc phúc của cha mình, bởi vì đã có rất nhiều người chúc phúc cho họ rồi.



Khương Thục Đồng đã sắp ba mươi rồi, anh cần phải cho cô một danh phận, anh cũng muốn được ở bên cô dài lâu.



Nhưng bây giờ, nói anh hay ghen tuông cũng được, hay nói anh dễ hiểu lầm cũng được.



Anh đã thấy do dự với suy nghĩ muốn đi đăng ký kết hôn rồi.