Rất Yêu, Rất Yêu Em
Chương 248 :
Ngày đăng: 03:34 19/04/20
Cảnh tổng cũng được tính là tay máu mặt trên giới thương trường, nào ngờ hôm nay lại để Cố Minh Thành làm bẻ mặt như thế.
Tửu lượng lẫn đánh bài đều thua xa.
Cuối cùng, anh cay đắng rút lui với danh nghĩa tìm thấy tài xế rồi nên cần quay về cửa hàng.
Trước khi đi, ánh mắt còn muốn nói gì đó với Khương Thục Đồng.
“Sao? Tính nói gì nữa?” Cố Minh Thành ngồi đó xào bài, anh ngẩng lên nhìn Cảnh tổng.
“Không, không có gì!” Cảnh tổng vừa nói vừa lật đật rời đi.
Khương Thục Đồng tính tiễn gã nhưng nhớ tới thủ đoạn của Cố Minh Thành đành thôi.
Cô sợ mình càng thân với Cảnh tổng thủ đoạn của Cố Minh Thành càng đáng gờm.
Hàng xóm mới nãy cùng đánh mạt chược cũng đã ra về, Khương Lịch Niên dọn dẹp bàn mạt chược.
Cố Minh Thành chân nọ gác chân kia, vẻ mặt âm trầm.
Khương Lịch Niên đang nói chuyện với anh.
Lâu lắm rồi Khương Lịch Niên mới trò chuyên gần gũi với Cố Minh Thành, hiển nhiên ông trân trọng cơ hội này vô cùng.
Với lại ông phải siết chặt mối quan hệ tốt đẹp này đặng tránh đi lên vết xe đổ thì phiền lắm.
Khương Thục Đồng tự thấy mình dư thừa đành vào phòng trông Ken.
Ken vừa dậy, gọi “Mummy” rồi ngồi dậy.
Ken hỏi Khương Thục Đồng bao giờ về nhà, Khương Thục Đồng bảo chiều nay sẽ đưa họ về.
Nhưng nghĩ cũng thấy tức, rõ ràng cô muốn khơi dậy cảm giác nguy hiểm trong Cố Minh Thành để anh đề nghị cưới cô, thế mà cớ vì chi cô lại là người áy náy?
“Ken, đi thôi.” Cố Minh Thành đứng ngoài nói.
“Em tiễn hai người, anh uống rượu mà.” Khương Thục Đồng dắt tay Ken ra khỏi phòng, nhẹ nhàng nói.
“Có nhiêu đó rượu, không vấn đề.” Cố Minh Thành tiện thể đáp, từ chối yêu cầu về biệt thự trên núi của Khương Thục Đồng.
Khương Thục Đồng quả thật thấy ái ngại vô cùng.
Cô tiễn Cố Minh Thành và Ken xuống lầu, lúc Cố Minh Thành lên xe, cô nhẹ thì thào, “Xin lỗi, nhưng,”
Nhưng sao anh không chịu cưới em?
Câu này cô không hỏi ra miệng được.
“Em không có lỗi gì với tôi, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu mà, em không sai.” Dứt lời, Cố Minh Thành lên xe.
Khi trợ lý đưa danh thiếp của Cảnh Thụy cho Cố Minh Thành, anh cười nhếch mép, tới rồi à!
Anh vứt danh thiếp vào khùng rác.
“Để người đó vào! Dắt vào phòng bida đi.”
Anh cũng đi đến phòng bida.
Cố Minh Thành mặc một bộ đồ màu xám đậm đang bắn bida.
Khi Cảnh Tổng bước vào, gương mặt tươi rói.
“Không ngờ anh họ lại là chủ tịch tập đoàn Minh Thành lừng lẫy, hôm qua anh khiêm tốn quá rồi.” Cảnh Thụy nói.
Cố Minh Thành cúi người, dáng người cao dỏng gập lại trông khá đẹp, rất có khí khái nam tử hán, anh không nói gì cả.
“Xem ra Thục Đồng rất sợ anh, nên hôm nay em tới để trưng cầu ý kiến của anh!” Cảnh Thụy rõ ràng lớn hơn Cố Minh Thành một tuổi, thế mà đứng trước mặt Cố Minh Thành như cậu học sinh.
Luồn cuối cầu toàn đây mà.
Với lại trưng cầu ý kiến Cố Minh Thành chỉ là mục đích một, mục đích hai là tới xem Cố Minh Thành có gì để đầu tư, ngày sau còn hợp tác, dựa dẫm cây cao cho mát.
“Cô ấy sợ tôi à?” Cố Minh Thành tiện miệng hỏi.
“Bạch”, quả bóng vào lỗ.
“Vâng, tất nhiên!” Cảnh Thụy cảm thấy Cố Minh Thành không ý thức được điều đó, anh thấy mình vừa nói gì đó hay lắm nên mặt mày hớn hở, “Ánh mắt, hành động của cô ấy đều rất tôn trọng anh.”
“Tôn trọng?” Cố Minh Thành khẽ nhíu mày.
“Vâng.”
Cố Minh Thành nâng gậy bida lên chùi phần đầu, “Tôi không muốn cô ấy tôn trọng tôi. Sao anh tìm được tôi?”
“À, giờ mạng mẽo phát triển thế, tìm cái là ra thôi.”
“Tìm? Thế không thấy mấy cái khác? Diễn đàn đồ ấy?” Cố Minh Thành dẹp gậy bóng, định bước vào phòng làm việc của mình.
Cảnh Thụy đi theo, “Em thấy tin tức của anh họ là kích động rồi nên quên coi khúc sau.”
“Anh thấy đứng trước mặt tôi bảo muốn theo đuổi người phụ nữ của tôi thì có nên không?” Cố Minh Thành đột nhiên xoay đầu đối diện Cảnh Thụy.
Cảnh Thụy không thấp, anh cao 1 mét 8, thế mà trước mặt Cố Minh Thành cứ thấy như lùn một thước phải ngước đầu nhìn anh.
Hai người đàn ông đối mặt nhau.
“Ý gì?” Cảnh Thụy hỏi.
“Hôm qua quên nói, Khương Thục Đồng là của tôi, ý là thế đó!” Cố Minh Thành bình thản tự nhiên đáp.