Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 252 :

Ngày đăng: 03:34 19/04/20


Cơn mưa tối qua, làm cho gió của mùa hè cũng có chút se lạnh.



Khương Thục Đồng và Cố Minh Thành nhìn nhau.



Có người nói những cặp tình nhân thì nên nhìn nhau nhiều một tí, như vậy có thể hâm nóng tình cảm của họ.



Khương Thục Đồng cảm thấy câu nói đó quả không sai, vì cô cảm thấy không thể nào nhịn cười được, nhưng đó là nụ cười ngầm hiểu ý anh, mặc dù anh không nói gì cả, nụ cười khi bị người đàn ông mà mình thích trêu ghẹo.



Thế là cô nói “Anh muốn cưới ai, thật sự là em không biết đấy!”



“Ôi, vậy là quá anh thất bại sao.” Cố Minh Thành tiếp lời cô.



“Anh thất bại chỗ nào?” Khương Thục Đồng tựa người ra sau, hai tay cô chống lên chiếc giường phía sau.



Ánh mắt đó, thu hút hấp dẫn cô.



“Người phụ nữ mà anh muốn cưới, ngay cả người đó cũng không biết, chẳng phải là anh quá thất bại, anh chưa đủ thành ý chăng?” Cố Minh Thành nhìn cô với anh mắt dịu dàng, ấm áp.



Khương Thục Đồng quay đầu qua một, vẻ mặt không nhịn cười được nữa đã lộ rõ trên mặt cô.



Cô vốn định hỏi anh một câu “Vậy sao bây giờ anh không cưới cô ấy?”, nhưng cuối cùng cô nén lại, không hỏi nữa.



Vì cô đã biết được nguyên do, vậy sao cô phải hỏi để anh cảm thấy khó xử chứ?



Nếu anh muốn cưới người phụ nữ khác, thì anh sớm đã cưới rồi.



Khương Thục Đồng cảm thấy cuộc nói chuyện hôm nay đã có kết thúc tốt đẹp, tuy không nói rõ ra, nhưng cả hai đều hiểu ý nhau.



Trong chuyện tình cảm nam nữ, thái độ chừng mực là điều đáng qúy.



Có rất nhiều phụ nữ, rõ rang là đã biết được đáp án, nhưng vẫn hết lần này đến lần khác đi hỏi người đàn ông, hi vọng anh ta có thể cho mình một đáp án ưng ý, nhưng cứ hỏi nhiều lần như vậy, người đàn ông cũng cảm thấy phiền, rồi dần dần giữa họ sẽ xuất hiện khoảng cách.



Sở dĩ Khương Thục Đồng không hỏi anh khi nào sẽ cưới mình, là vì cô sợ nếu cô hỏi, bản thân cảm thấy phiền và anh cũng khó xử.



Cố Minh Thành bỏ tay khỏi cằm của Khương Thục Đồng, anh siết lấy bờ vai cô, râu của anh nhẹ nhàng cọ qua cọ lại trên cổ cô.



Đột nhiên chương điện thoại của Khương Thục Đồng reo lên, cô nghiêng đầu nhìn vào màn hình điện thoại, lại là Cảnh Thụy.



Cố Minh Thành cũng nhìn thấy, anh có vẻ không được vui.



“Khi nào em sẽ nói cho những người đang theo đuổi em biết về mối quan hệ của chúng ta?” Môi của anh đang dạo trên cổ Khương Thục Đồng.



“Vậy lúc nào anh sẽ công khai mối quan hệ của chúng ta?” Khương Thục Đồng đưa tay tắt bỏ chuông điện thoại đang reo.
Mùi rượu của đàn ông đã thấm vào người Khương Thục Đồng.



Khương Thục Đồng biết được, anh vốn không hề say, lần trước có lẽ uống chưa tới một cân rượu, còn có thể lái xe, hôm nay chỉ uống bấy nhiêu chẳng thấm vào đâu.



Anh đang giả vờ say sao?



Đến biệt thự Bán Sơn, sau khi Khương Thục Đồng xuống xe, cô nhấn điều khiển từ xa để vào nhà.



“Em không đỡ anh sao?” giọng Cố Minh Thành không vui.



Ánh nắng mặt trời vào mùa hè nóng gay gắt, anh vịn xe, rồi cứ đứng đó, nheo mắt nhìn Khương Thục Đồng.



Khương Thục Đồng lại có cảm giác như gậy ông đập lưng ông.



Cô đi qua đó, Cố Minh Thành liền choàng tay ôm lấy eo cô, rồi hai người đi vào nhà.



Ken đang ngủ trưa trên lầu, Khương Thục Đồng và Cố Minh Thành ngồi trên sô pha.



Một chiếc đũa rớt xuống.



Đây là đũa của nhà Khương Thục Đồng, đũa nhà cô đều được mạ vàng, có hơi cầu kì một tí.



Cô cũng không biết Cố Minh Thành mang đến đây từ lúc nào.



Cố Minh Thành lười biếng ngồi nghiêng trên sô pha, chiếc đũa bị Khương Thục Đồng nhìn thấy, anh cũng không có biểu cảm gì.



Loại người này, cho dù có làm ra chuyện xấu kinh thiên động địa, cũng có thể bình thản như không có chuyện gì, quả là thần kinh thép.



Cô cũng không biết anh mang chiếc đũa này đến đây từ lúc nào, Khương Thục Đồng dường như đã nắm được sơ hở của anh.



Khương Thục Đồng biết đây là chiếc đũa mà anh dùng để quẹt chân cô,



Khương Thục Đồng nói: “không ngờ anh lại có sở thích biến thái như vậy”.



“Sở thích biến thái?”



“Đồ ăn trộm”



Cố Minh Thành nhìn ra cửa, anh cười nhạo cô: “Anh trộm gì của ai.”



Thật ra lúc đầu, Khương Thục Đồng vốn không có ý nói “Anh trộm tim cô”, chỉ muốn nói anh ăn cắp chiếc đũa của nhà mình, chỉ không ngờ nghĩa của từ này lại bị anh bóp méo, anh trả lời như vậy, làm Khương Thục Đồng không nói được gì nữa.