Rất Yêu, Rất Yêu Em
Chương 263 :
Ngày đăng: 03:34 19/04/20
Lúc còn ở Đức, Khương Thục Đồng không phải không có ý định từ bỏ chuyện ở bên cạnh Cố Minh Thành, nhưng từ đầu đến cuối không thể thuyết phục bản thân ở lại nước Pháp.
Nói cô tuổi lớn rồi không chịu nổi sự dày vò cũng được, nói cô luyến tiếc Ken cũng được.
Trong lòng cô không tình nguyện chấp nhận rằng cô đã bị Cố Minh Thành quấn chặt rồi.
Bị Ken quấn chặt, là tình cảm mẹ con, cô không cách nào thoát khỏi, Khương Thục Đồng từ nhỏ đã khát khao tình thân, trên người Ken khiến cô cảm giác thấy tình thân, Khương Thục Đồng rất thích.
Nhưng lại bị sự rằng buộc giữa huyết thống và tình cảm ngoài huyết thống khiến cô cảm thấy bản thân thực sự biến thành thiên thần bị gãy cánh.
Từ đó, bởi vì người đó, cho dù đang ở nơi núi cao sông sâu cô cũng sẽ quay về.
Chuyện đứa con của Tiểu Cù cô cũng đã nghĩ thoáng hơn.
Có thể nói rằng, tình yêu đối với Cố Minh Thành đã chiến thắng nổi đau bị mất đứa con.
Cố Minh Thành đeo kính đen nhìn hai người, cả mặt lạnh lẽo, Khương Thục Đồng liên tục bóp trán, đầu đau, lúc ở Đức thường không ngủ được, có thể là bởi vì không có anh, hoặc cũng có thể là không chân thật.
Lúc ở trong nước, cho dù không thường ở bên cạnh anh, nhưng cô biết anh ở đó, trời sáng thì liền có thể thấy anh, chỉ là khoảng cách mười lăm phút.
Lúc ở Đức cô thường nghĩ một cách vô căn cứ rằng nếu như cô ở Đức một mình thì sẽ như thế nào.
Chính là một người mênh mông trống rỗng bên người lạnh lẽo, trái tim cô tựa như bị khoét mất một lỗ vậy.
Khương Thục Đồng chịu không nổi kiểu giày vò như vậy, Cố Minh Thành cũng không chịu được!
Điện thoại của Cố Minh Thành nhận được một đoạn tin nhắn, là một mẩu tin nhắn từ số điện thoại nước ngoài: Thankyou! Lethimsaygoodbyetothepast!
Cảm ơn anh, đã cho anh ấy nói tạm biệt với quá khứ.
Cố Minh Thành nhíu mày một lúc, một câu nói không đầu không cuối, tra một chút thì số điện này đến từ: Thụy Sĩ!
Cùng lúc, Khương Thục Đồng cũng nhận được một đoạn tin nhắn, nội dung của cô khá là phức tạp, là vài tấm hình, Khương Thục Đồng liếc mắt một cái, trước mắt tựa như trời đấy u ám, mắt như quáng gà.
Là tấm hình phần mộ của Adam, bức hình của Adam vô cùng rõ nét, họ tên cũng rất rõ ràng, dường như chỉ lo Khương Thục Đồng ôm suy nghĩ gặp may.
Vốn dĩ lúc ở Đức không tìm thấy Adam, trong lòng Khương Thục Đồng thực sự đã sinh ra một suy nghĩ may mắn: có thể Adam vẫn chưa chết, anh được một bạn học học y cao thâm đón đi.
Nhưng mà bức ảnh đó lại khiến Khương Thục Đồng trực tiếp rơi vào hầm băng.
Cảm giác cho người khác hi vọng nhưng đột nhiên lại cướp đi toàn bộ hi vọng, chân Khương Thục Đồng mềm nhũn liền ngất đi.
Vừa hay, cô sắp bước tới bên cạnh Cố Minh Thành rồi.
Vừa nãy lúc cô lấy điện thoại ra xem, Cố Minh Thành cảm thấy mặt cô có chút không ổn, trắng bệch, vì vậy, anh bước nhanh vài bước, lúc Cảnh Thụy ôm lấy Khương Thục Đồng, đúng lúc đón lấy cô ôm cô vào trong lòng.
Anh và con đá bóng với nhau ở vườn suốt một buổi chiều, Khương Thục Đồng rõ ràng không hiểu quy tắc đá bóng mà lại có thể xem cả một buổi chiều.
Vô cùng hứng thú.
Khương Thục Đồng ở cùng Ken trên biệt thự sườn núi hai ngày.
Hai ngày này, bởi vì tâm trạng của Khương Thục Đồng không tốt thế nên Cố Minh Thành không yêu cầu quá đáng.
Hai ngày sau, Cố Minh Thành tham gia một tiệc rượu, liền đưa Khương Thục Đồng đi, Ken ở nhà.
Khương Thục Đồng trang phục lộng lẫy trang điểm một hồi, cùng đi với Cố Minh Thành.
Bây giờ cô đã không còn tự ti nữa rồi, từ sau khi Cố Minh Thành nói ra những lời đó, cô đã không vì những chuyện như vậy mà làm xấu mặt Cố Minh Thành.
Chỉ là cảm thấy vòng tai trên tai lắc lư, óng ánh động lòng người.
Lúc lên xe, Cố Minh Thành đặc biệt nhìn cô một cái.
Suy cho cùng Khương Thục Đồng là loại người mà ai cũng muốn đem ra ngoài, lúc tới tiệc rượu rất nhiều ánh mắt đều tập trung về đây.
Chỉ là không nghĩ tới, Cảnh Thụy cũng đến rồi.
Gần đây Cảnh Thụy ở lại Hải Thành, chủ yếu là vì Khương Thục Đồng.
Đời này, hắn vẫn không phải Khương Thục Đồng không cưới rồi.
Chỉ là trong mắt Cố Minh Thành và Khương Thục Đồng chỉ có đối phương, không chú ý tới sự tồn tại của những người khác.
Khương Thục Đồng giống như cô gái mười tám tuổi, lúc cùng Cố Minh Thành khiêu vũ, ngẩng đầu, đôi mắt cong cong mỉm cười, rồi sau đó cúi đầu xuống, dáng vẻ ngại ngùng.
Đó chính là cảm giác được người đàn ông này nâng trong lòng bàn tay.
Cố Minh Thành luôn ôm chặt eo cô nhìn cô mỉm cười nhẹ nhàng.
Bản nhạc kết thúc, Cảnh Thụy bước tới trước mặt Cố Minh Thành và Khương Thục Đồng, nói một câu, “Cố tổng, sao anh lại ôm chặt vị hôn thê của tôi vậy?”
Cảnh Thụy ở Hải Thành không có nhân mạch căn cơ, người quen biết anh ta cũng không nhiều, anh ta cũng không sợ mất mặt.
Ngược lại danh tiếng hiển hách Cố Minh Thành, ở Hải Thành, người nào không nghe, người nào không biết.
Hơn nữa, Cảnh Thụy dám nói Khương Thục Đồng là vị hôn thê của anh.
Cố Minh Thành sao, Cảnh Thụy dám cá, anh ta không dám đâu!