Rất Yêu, Rất Yêu Em
Chương 269 :
Ngày đăng: 03:35 19/04/20
Khương Thục Đồng cảm thấy vô cùng chóng mặt, Ken và bảo mẫu đang huơ qua huơ lại trước mặt cô, trong đầu toàn là hình ảnh trên giường của Cố Minh Thành, hắn không mặc quần áo, hắn hung hăng, hắn bá đạo, hắn cưỡng đoạt,...
Mặc dù chưa từng dùng thuốc kích dục, nhưng Khương Thục Đồng biết thứ cô đã trúng phải là gì.
Cả thân thể đều đã mềm nhũn, nhưng cô không dám nói với bảo mẫu khi đang có con nít ở đây, thật quá xấu hổ.
Ngoài cổng có tiếng xe dừng lại, một thân hình cao lớn, thẳng tắp rơi vào trong mắt Khương Thục Đồng.
Mặt cô đỏ dần lên, vô cùng bối rối, cố gắng ngước đầu lên nhìn xem có phải là người ấy hay không, hắn đã bước vào phòng!
Là hắn.
Nhìn thấy gương mặt Khương Thục Đồng đã đỏ như vậy, tay của Cố Minh Thành nhẹ nhàng vuốt ve mặt Khương Thục Đồng, không giống như hôm qua trực tiếp nắm lấy cằm của cô, động tác này vô cùng ái muội, đầu tiên nhẹ nhàng xoa mặt cô, sau đó trượt xuống cằm, nhẹ nhàng nâng đầu cô lên, hỏi một câu “ Làm sao thế?”
Nói rồi đặt tay lên trán cô sờ thử, thật nóng.
Khương Thục Đồng nắm chặt lấy tay của Cố Minh Thành bằng hai tay, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn anh.
Cố Minh Thành nhìn ra cô đã uống thuốc kích dục, nhưng bây giờ đang ở nhà, cô làm sao lại uống phải thuốc kích dục? Ai đã hạ thuốc?
“Lúc nãy ai đã đến đây?” Cố Minh Thành hỏi bảo mẫu.
“Diệp Thu.” Bảo mẫu trả lời.
Cố Minh Thành liền ôm Khương Thục Đồng lên lầu, nói với bảo mẫu, “ Đưa Ken ra ngoài chơi đi!”
Bảo mẫu khó hiểu, nhưng vẫn nghe theo.
Bà ta đưa đứa bé ra ngoài, cũng không định đi xa, bởi vì Ken sắp đến giờ ngủ trưa rồi.
Mặt của Khương Thục Đồng càng lúc càng đỏ, nằm trong vòng tay của Cố Minh Thành, sống chết nắm lấy áo của anh, cứ như nếu như hắn không giúp, cô sẽ chết.
“Cầu xin anh, cứu tôi!” Khương Thục Đồng vô cùng khó khăn phát ra âm thanh, hiện giờ cô sắp nói không ra lời nữa rồi.
“Ồ? Làm sao cứu em đây? Cố phu nhân muốn như thế nào?” Cố Minh Thành biểu tình trêu chọc, giọng điệu mời gọi.
Khương Thục Đồng vuốt ve cánh tay của Cố Minh Thành, hắn không nói gì, trong lòng vô cùng hiểu rõ tín hiệu cầu cứu của Khương Thục Đồng.
Trong lòng Cố Minh Thành nghĩ: cuối cùng hôm nay cũng rơi vào tay ta!
Ôm cô đến phòng của mình, đặt lên giường, Cố Minh Thành bắt đầu cởi quần áo của bản thân.
Thân thể vừa cuối thấp xuống một chút, Khương Thục Đồng liền bắt đầu cắn vai anh.
Cảm giác bị dùng lực cắn mạnh một cái.
Cố Minh Thành lạnh lùng “Hừ” một tiếng.
Cố Minh Thành từ sofa đứng dậy, đi về phía Khương Thục Đồng, tay lại vuốt lên má cô, trượt xuống cằm, Khương Thục Đồng ngước mắt lên.
Kể từ hôm nay, Cố Minh Thành vô cùng thích thú đối với động tác này.
So với trực tiếp nắm lấy cằm cô, động tác này lại vô cùng ái muội.
Nhất là lúc Khương Thục Đồng ngước mắt lên, ánh mắt chậm rãi mà bình tĩnh rơi vào trong mắt của Cố Minh Thành.
Thật đáng kinh ngạc.
Chỉ với một cái ngước mắt, liền khiến trong lòng Cố Minh Thành trấn động.
“Chuyện xảy ra chiều hôm nay, Cố phu nhân có thích không?” Cố Minh Thành hỏi.
Khương Thục Đồng không trả lời, cầm lấy thìa canh cuối đầu uống.
Từ sâu bên trong, cô vẫn cảm thấy có lỗi với Adam, cảm thấy vô cùng tội lỗi.
Cô lại một lần nữa vì cái ham muốn của phụ nữ, mà cùng với chồng mây mưa, tận hưởng lạc thú, quên mất ân nhân cứu mạng đã vì cô mà chết.
Điện thoại của Khương Thục Đồng kêu lên, là Khương Lịch Niên.
Bởi vì cổ họng Khương Thục Đồng rất khàn, sợ Khương Lịch Niên nhìn ra điều gì bất thường, hỏi tới hỏi lui, cho nên, cô đưa điện thoại đến trước mặt Cố Minh Thành, để hắn giúp cô trả lời.
Cố Minh Thành nhận điện thoại, gọi một tiếng “Ba”, gọi một cách tự nhiên.
Ngược lại Khương Thục Đồng làm sao cũng không gọi ra được một tiếng chồng, cô cảm thấy rất xấu hổ.
Cô thật sự vô cùng mâu thuẫn, mâu thuẫn đến chết mất.
Rõ ràng cũng từng gọi như thế qua điện thoại rồi, nhưng bây giờ Cố Minh Thành bảo cô gọi, cô làm thế nào cũng không gọi được.
Đương nhiên cô cũng không biết, hiểu nhầm của Cố Minh Thành lúc trên giường chiều nay.
Khương Lịch Niên nói trong điện thoại, hình như có người đang chỉnh ông, hôm nay lúc ông đi xem đất, nghe người ta nói, Khương Lịch Niên cứ đợi đó, qua được kiếp nạn này sẽ còn kiếp nạn khác, Khương Lịch Niên không biết ông đã đắc tội với ai, cho nên, nói với Cố Minh Thành.
“Con biết rồi, ba!” Cố Minh Thành cúp điện thoại.
Trong lúc Khương Thục Đồng và Cố Minh Thành trầm mặc, trên lầu truyền đến tiếng của bảo mẫu, “Không xong rồi, không xong rồi, ông chủ, bà chủ, bệnh hen của Ken tái phát rồi!”
Tin này đối với Khương Thục Đồng mà nói, như một phát đánh vào đầu cô.
Não cô lại vang lên ong ong từng trận, theo Cố Minh Thành chạy lên lầu.
Trong lúc lên lầu cô nghĩ: chắc chắn là báo ứng của ông trời cho cô, biết hôm nay cô đã cùng với anh hoan ái, cho nên, đến báo thù cô.