Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 272 :

Ngày đăng: 03:35 19/04/20


Nửa đêm, Cố Minh Thành đến phòng của Ken nhìn xem chứng hen suyễn của nó có còn tái phát hay không, con trai bị bệnh suyễn, toàn bộ trách nhiệm đều do hắn.



Ánh đèn ngủ ấm áp soi xuống chỗ Khương Thục Đồng đang nằm, môi khẽ động, lặp đi lặp lại, Cố Minh Thành cố gắng đọc khẩu hình miệng của Khương Thục Đồng xem cô đang lẩm bẩm gì---Adam!



Cố Minh Thành không có đánh thức Khương Thục Đồng, anh có cảm giác, Adam vẫn chưa chết, hơn nữa, từ hành vi cử chỉ của Adam, Cố Minh Thành nhìn ra anh có xuất thân cao quý, chỉ là Adam chưa bao giờ nói với Khương Thục Đồng về xuất thân của mình.



Lần trước anh gọi điện thoại cho Diệp Thu hỏi Adam đang ở đâu, Diệp Thu nói cô chỉ có thể ngăn cản không cho Adam dùng thuốc, cô còn có thể giấu một người Hoa ngoại tịch* ở đâu chứ? Như vậy không phải đồng nghĩa với tự tìm phiền phức sao?



người Hoa ngoại tịch*: Là người gốc Hoa nhưng đã nhập quốc tịch nước khác.



Việc Khương Thục Đồng nhớ thương Adam, Cố Minh Thành không hề để ý, cho dù có bốn năm tình cảm, Cố Minh Thành trước giờ vẫn không tin giữa nam nữ có cái gọi là tình bạn, cho dù là tình bạn thật, cũng đã bị lẫn lộn với cái tình yêu không thể nói ra.



Việc như vậy, càng nói ra sẽ khiến Khương Thục Đồng để tâm, sẽ khích lệ cô ta biến giả thành thật mất.



Cố Minh Thành trở về phòng của mình.



Mấy ngày sau, tập đoàn Minh Thành có một bữa tiệc.



“Đèn đỏ” của Khương Thục Đồng cũng vừa hết.



Tập đoàn đã gửi thiếp mời chủ tịch và phu nhân đến tham dự, Khương Thục Đồng cũng đã đồng ý.



Lần trước, Vinh Trăn đã nói, phải quay về Hồng Kông, nhưng sau khi nghe Khương Thục Đồng nói bản thân mang thai đứa thứ hai rồi, cô ta liền không đi nữa.



Nghe nói bữa tiệc lần này, cô ta cũng đến.



Tất nhiên Khương Thục Đồng phải trang điểm cho thật lộng lẫy rồi, đến phòng làm việc của Cố Minh Thành, sợ lớp trang điểm bị trôi, nên cô vào phòng vệ sinh trong phòng làm việc của Cố Minh Thành dặm lại, váy ngắn, sơ mi trắng viền ren, Khương Thục Đồng xoay xoay eo, ngắm mình trong gương, phong tình vạn chủng!



Hôm nay cô chính là muốn đến cho Vinh Trăn xem.



Chút tâm tư đó của cô, Cố Minh Thành biết.



Son môi đang đặt trên bàn đá cẩm thạch, lăn lăn rơi xuống dưới, lúc Khương Thục Đồng cuối xuống nhặt có cảm giác váy mình đã bị rách.



Cô đứng lên, từ trong gương nhìn thấy Cố Minh Thành đang ở sau lưng dần bước đến tiếp cận cô.



“Cố tổng muốn làm gì?” Bởi vì lần trước uống phải thuốc kích dục, lên giường với anh, Khương Thục Đồng vô cùng hối hận.



Không phải bản thân không muốn, mà sau khi làm chuyện này, trong lòng luôn áy náy, suy nghĩ, hối hận, khiến cho Khương Thục Đồng phải chịu nhiều tầng dày vò.



Ban ngày ban mặt, lại còn ở nơi này, Khương Thục Đồng không muốn.



“Cố phu nhân không phải là phụ nữ sao? Không phải phụ nữ nên biết nhu cầu của đàn ông sao?” hai người đối mắt nhìn nhau trong gương.



Bóng người trong gương, anh và cô.



Lúc ớ Đức, Khương Thục Đồng đã từng nghĩ đến khoảnh khắc này rất nhiều rất nhiều lần, nhưng đến khi nó thực sự đến, cô lại sợ hãi.




Nhớ đến phát điên, đêm không ngủ được.



Lúc anh về liền trực tiếp đến công ty, anh còn gọi điện thoại cho cô, muốn cô đến công ty.



Khương Thục Đồng đi đến đó mới thấy trong phòng anh có rất nhiều người, mỗi người đều đang đợi anh ký tên, hoặc là hỏi han chăm sóc.



Khương Thục Đồng cô đơn ngồi trên sofa, có chút lười biếng buồn chán, cầm một cuốn tạp chí lên xem.



“Cố phu nhân, đến bà rồi.” Cố Minh Thành quay người sang nói với Khương Thục Đồng.



“Cố tổng trăm công ngàn việc, có lẽ không cách nào nhớ đến tôi đâu.” Khương Thục Đồng nhàn nhã nói ra một câu.



Mười phần oán khí, mười phần ghen tuông!



“Qua đây!” Cố Minh Thành nói một câu.



Khương Thục Đồng đi qua.



Cố Minh Thành mở một quyển sách ra, bên trong có một bông hoa.



Khương Thục Đồng không cần nghĩ cũng biết, còn tưởng là hoa gì quý giá, mặc dù cô thích mẫu đơn, nhưng mà đóa hoa này cũng chẳng có gì đặc biệt, cũng không phải dùng chất liệu gì đặc biệt làm ra.



Cố Minh Thành vuốt ve hông cô.



“Ở đâu ra vậy?”



“Trộm được. Trộm trên bàn họp ở Anh quốc.”



Khương Thục Đồng cười ngất, hai mắt híp lại thành hình mặt trăng, “Cố tổng cũng trộm hoa sao?”



“Trước giờ luôn thích trộm! Nhưng trước kia chưa từng làm bao giờ, bây giờ cũng đã trộm rồi. Cố phu nhân có thích không?” Anh hỏi.



Khương Thục Đồng biết Cố Minh Thành đang ẩn dụ với cô, quay người muốn rời đi, nhưng eo lại bị Cố Minh Thành ôm lấy.



Thân mật hôn xuống, “Cố phu nhân, đời này, nếu như em chạy một lần nữa, tôi sẽ không đuổi theo đâu!”



“Tại sao?”



“Không tin tưởng! Trong lòng mệt mỏi!”



Khương Thục Đồng hiểu ý của anh, hai người không tin tưởng nhau nữa mới rời đi, trong lòng mệt mỏi, cho nên không đuổi theo nữa.



Khương Thục Đồng cho rằng đời này của cô sẽ không rời xa Cố Minh Thành nữa!



Cô không biết, ngày hôm nay, Adam đã tỉnh lại!