Rất Yêu, Rất Yêu Em
Chương 312 :
Ngày đăng: 03:35 19/04/20
Mấy ngày này thân thể Cố Tam Nhi không thoải mái, tâm trạng cũng không tốt, chuyện thường làm nhất là ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, ôm lấy gối lười biếng.
Đỗ Nhược vốn không định đi làm, nhưng Cố Tam Nhi không muốn Đỗ Nhược vì cô mà chậm trễ công việc, với lại những ngày này Thái Thái thường đến nấu a giao cho cô, cũng có người nói chuyện với cô, nên Đỗ Nhược lại đi làm.
Tính cách của Cố Tam Nhi rất tốt, gặp ai cũng nói chuyện được, không có tính khí tiểu thư nhà giàu, nói chuyện không che giấu, ngây thơ lại không phức tạp, nhưng nói chuyện vẫn rất có chủ kiến, cho nên Thái Thái cũng rất thích cô.
Thái Thái là thư kí chính của Nam Lịch Viễn, trong thời gian này cũng đi theo Nam Lịch Viễn đến Ninh Thành.
Ngay khi Thái Thái đưa chén a giao cho Cố Tam Nhi, điện thoại của Cố Tam Nhi reo lên.
Là Hà Đỉnh, bạn học của Cố Tam Nhi, anh muốn gọi video call cho Cố Tam Nhi.
Khuôn mặt đẹp trai của Hà Đỉnh xuất hiện trong video.
“Sao thế, bạn học Cố, tâm trạng không tốt à?” Hà Đỉnh năm nay hai mươi lăm, là kiểu thế gia công tử điển hình, đẹp trai tuấn lãng, lại đang học ở Harvard, đương nhiên phụ nữ theo đuổi anh ta xếp thành hàng dài.
“Không có. Đang ở nhà anh tớ, có lẽ mấy ngày nữa tớ sẽ về Mỹ, cha mẹ tớ đang đi du lịch nước ngoài.”
“Mau mau trở lại. Tớ cũng rất nhớ cậu, trở về rồi tớ tìm vài người đến ăn mừng với cậu.”
“Được rồi, tớ đã bỏ quá nhiều bài rồi, trở lại nhất định phải chăm chỉ, nếu không khỏi nghĩ tới chuyện tốt nghiệp!”
“Đúng là sinh viên Harvard! Lúc nào quay về, nói với tớ một tiếng!”
Sau đó, hai người nói về tình hình gần đây của các bạn học ở Harvard, Cố Tam Nhi có lúc cười vui vẻ, có lúc nghe Hà Đỉnh miêu tả, vô cùng căng thẳng.
Bất tri bất giác đã nói chuyện hơn bốn mươi phút.
“Cố tam tiểu thư, mau uống a giao đi, để nguội rồi uống sẽ không hiệu quả!” Thái Thái đã nghe gần hết cuộc trò chuyện của Cố Tam Nhi với bạn học của mình.
Mặc dù chủ tịch không bảo cô nghe lén, nhưng cũng coi như có thu hoạch bất ngờ.
“Vậy Hà Đỉnh, tớ cúp máy nhé.” Điện thoại di động của Cố Tam Nhi hơi nóng, cô cầm bát a giao lên uống.
Uống xong liền ăn một miếng mứt.
“Chủ tịch không cho tôi mang mứt đến!” Thái Thái nói.
Cố Tam Nhi chu chu miệng, rất không hài lòng.
Hành động này chọc cho Thái Thái buồn cười.
Lúc anh cả tỉnh dậy, đã sắp đến trưa, Cố Niệm Đồng nói với anh, có lẽ cô phải về Mỹ, đã bỏ qua quá nhiều bài vở rồi.
Đỗ Nhược vẫn luôn cúi đầu, không nói chuyện, dù sao, từ con gái trở thành đàn bà, là chuyện mới đêm qua.
Anh cả cũng vậy, lúc nói chuyện, vẫn luôn nhìn Đỗ Nhược, ánh mắt vừa trêu chọc, lại vừa biểu đạt sự bảo vệ.
Trong lòng Cố Niệm Đồng thở dài, ai da, đàn ông nhà họ Cố thật không biết thu liễm.
Cố Hành Cương nói muốn làm một bữa tiệc đưa tiễn Cố Niệm Đồng, mời một vài người, lúc trước đều do cha làm, bây giờ cha không có ở đây, tất nhiên do anh làm rồi, anh không cho Cố Niệm Đồng nhúng tay vào.
Hôm sau, Cố Niệm Đồng đã đặt xong vé máy bay về Mỹ, là ba ngày sau.
Cho nên Cố Hành Cương đã đặt xong bữa cơm tối nay, muốn tiễn đưa em gái mình.
Sau khi Đỗ Nhược biết thân phận của Cố Hành Cương, anh cũng không cần giữ bí mật nữa, nhưng anh cũng chưa từng chủ động nhắc tới, người khác nhìn thần sắc của anh, lại có thêm vài phần kính ngưỡng.
Người mời tới buổi tiệc lần này so với lần trước không khác nhau, đều là tinh anh trong giới thương nghiệp, Nam Lịch Viễn tất nhiên cũng đến.
Thân phận của Nam Lịch Viễn ở Ninh Thành, thậm chí còn cao hơn so với Cố Hành Cương, nhưng vẫn chưa là gì so với thân phận thật sự của anh, ở Ninh Thành đây chỉ là công ty chi nhánh của anh, nếu có một ngày, anh trở về nơi thuộc về mình ở phương Bắc, sự kính ngưỡng và tôn trọng của những người ở đó đối với anh, là thứ ở Ninh Thành không thể so bì được, bởi vì các thành phố ở phương Bắc, ai ai cũng biết Nam Lịch Viễn!
Thấy Nam Lịch Viễn đến, Cố Tam Nhi mỉm cười, “Chú Nam, cháu biết chú nhất định sẽ đến mà!”
“Phải đi rồi sao!”
“Vâng!”
“Lúc nào?”
“Ngày mốt. Đã đặt vé rồi.”
“Gấp vậy sao?”
“Vâng, cháu chậm trễ quá nhiều bài vở rồi!”
Nam Lịch Viễn ngồi xuống.
Cố Niệm Đồng ngồi bên cạnh anh, anh đột nhiên quay đầu sang, thấp giọng nói với Cố Niệm Đồng một câu, “Sau khi đi rồi, sẽ nhớ tôi chứ?”
Cố Niệm Đồng trịnh trọng gật đầu, “Vâng, tất nhiên rồi ạ.”